Phan Đình Minh
Văn Nhân số
tháng 3+4
Truyện ngắn
Đêm, gió nồm
leo pheo đuổi nhau trên ngọn cây. Ông Cả Thìn bỗng thấy cô đơn bao trùm căn nhà
và cả tấm thân teo tóp. Ông chợt nghĩ: Sao đến tuổi ấy mà thằng Xuề con ông
chưa có vợ? Cứ đà này vài năm nữa... ông
mất đi.
Ông Cả Thìn
lật đật trở dậy. Lấy giấy bút, hí hoáy viết viết, viết xong lại xé, mãi rồi cũng
được. Rồi ngồi chờ. Lần đầu tiên trong đời, ông Cả rõ thế. Gió quạt rụng lá cây
cơm nguội đầu hồi nhà trộn tiếng ư ử dụ đực của con mèo nhà ai lẫn mưa tí tách
rót lạnh vào máng nước. Ông chờ suốt đêm vẫn không thấy con. Ông biết nó về bến
muộn và lại say, lại không về ngủ với ông. Ông Cả xuống đường, thuê một chiếc
xích lô đi đến bến xe khách. Ông ngó nghiêng khắp các hàng ghế, rồi mấy cái xe
rỗng thuông trong bến. Quả nhiên, con ông đang nằm co quắp trong xe của nó. Ông
đập thùm thụp vào thành xe. Thằng Xuề điếc! Lâu lắm nó mới lè nhè:
- Thằng nào,
trêu bố đấy?
Ông Thìn hét
thè thè trong cổ:
-
Xuề... Xuề
Rượu ngà
ngà, gà gật nhưng thằng Xuề còn nhận ra được tiếng người cha tội nghiệp. Nó càu
nhàu:
-
Đang ngủ ngon,
lại suyễn!
Nó tưởng nó đang ở nhà.
-
Không. Về. Tao
có chuyện.
Thằng Xuề tỉnh
rụi. Ông già có của để dành? Khi là vàng. Thằng Xuề xăng xái đi trước cha nó.
Ông Cả tráng xuyến, pha một ấm trà. Thằng Xuề ngồi nghiêm túc. Nó nhìn cha chậm
rãi làm các việc mà ruột gan cứ cồn lên.
Ông Cả Thìn rót hai chén nước, một cho con, một cho ông.
-
Không nói, chắc anh cũng biết - gớm, hôm nay cha lại gọi mình là
anh - Xuề nghĩ - dòng họ Cao Cả, giờ, chỉ có mình anh. Tôi quyết định trao văn
tự gian nhà, từ hôm nay. Với điều kiện, anh phải cưới vợ, có con.
-
Còn gì nữa,
cha cứ dền dứ thế?
-
Thì tôi đã
nói rồi, hai gian nhà này là của anh nhưng phải cưới vợ. Đây.
-
Thế thôi à?
-
Mấy thứ
trong nhà, đáng gì. Tài sản ở hai bàn tay, con ạ.
Thằng Xuề dẩu mỏ,
phắt dậy, đi ra cửa. Vừa đi nó vừa càu cạu câu gì trong sự hẫng hụt
nguội lòng của người cha. Khuôn mặt ông Cả nhàu nhò. “Nó không hiểu mình như
lòng biển, cạn đời nuôi nấng rong rêu”. Cứ ngồi thế một lúc lâu, ông Cả buồn bã
đứng dậy châm một nén hương lên bàn thờ vợ rồi nằm xuống giường, mệt mỏi, chập
chờn vào giấc ngủ ngày.
Thất nhật.
Ông Cả bấm đốt.
Xuề dẫn về một cô gái nhỏ tý, đứng đến vai nó.
Nó giới thiệu với cả khu tập thể đấy là người yêu, vợ sắp cưới. Có trời biết thằng
Xuề yêu thật? hay nó đường mật làm chị Nhỏ xiêu lòng bỏ phố núi về làm con dâu
ông Cao Cả Thìn. Đồn rằng, từ bé, chị Nhỏ nhàn hạ không vất vả. Cả vùng chị như
vậy. Thì đất đai màu mỡ, phố nhỏ buôn bán nhỏ. Kiếm cái ăn cái mặc không khó,
suốt năm làm như chơi, chơi cũng như làm ấy. Thế sao chị Nhỏ này không béo tốt,
không đỏ da. Cả khu ai cũng dò dò xét xét, cân nhắc xem chị có đúng thực là
quê?
Từ hôm chị Nhỏ
về làm dâu, nhà ông Cả Thìn như có luồng sinh khí. Mọi vật
dụng sáng ra, mới lên. Có điều, thằng Xuề không bỏ được tật uống rượu. Rồi một
ngày nó thấy bụng to to, cục cục, ăn gì cũng chẳng tiêu, mắt lại vàng. Bác sỹ bảo
nó bị sưng gan. Ngày chị Nhỏ khai hoa, Xuề
không đưa đi được. Thay vào, người cha già hen suyễn lật đật xách mấy thứ vật dụng
chạy theo chiếc xích lô chở con dâu đang trở dạ quằn quại. Chị Nhỏ sinh ngay
cho dòng họ Cao một đứa con trai đỏ au, chân tay nguềnh ngoàng, mắt nhắm tịt
nhưng cứ khóc trèo trẹo đòi ăn. Ngó thấy mặt cháu đích tôn là ông Cả lại phải sấp
ngửa về nhà, tức tốc tháp tùng thằng con
ra bệnh viện, mổ, cắt một lát gan. Sự nghiệp lái xe khách của Cao Cả Xuề đứt mạch.
Âu cũng là điều mừng vì cứ cái đà vừa say vừa cầm lái, không chóng thì chày thằng
Xuề cũng cho hành khách tắm nước sông, nước mương dọc những tuyến đường nó chạy
xe. Sinh con mới một tháng,
chị Nhỏ đã phải đâm đầu đi làm vì trợ cấp mất sức của chồng chẳng thấm tháp vào
đâu so với tốn phí việc mổ, thuốc men... Chị đến khắp các phố mua lòng trắng trứng
gà trong các hàng phở, bán lại cho lò làm bánh bích quy, mỗi ngày ăn chênh lệch
cũng đủ kiếm gạo bốn miệng ăn. Mọi chuyện sẽ êm xuôi nếu thằng Xuề tử tế. Thằng
Xuề vẫn uống rượu, chết không doạ được nó. Kệ ông bác sĩ già cảnh báo: "Muốn
đi sớm thì cứ tự nhiên uống". Thằng Xuề cóc quan tâm. Nó không uống công
khai trước mặt ông Cả Thìn, mà xà xẻo tiền bán nước trà để uống vụng. Sáu tháng
sau bụng Xuề lại to to và lại vào viện để người ta banh ra, cắt thêm một lát.
Mùa đông năm con Mèo thũng thẵng đến.
Một ngày, ông Cả Thìn nói với chị Nhỏ:
- Con từ từ hẵng đi lấy trứng. Bố có việc. Bố
thấy trong người độ rày khác quá, chắc không qua. Mọi việc trông cậy nơi con.
Đây là văn tự hai gian nhà, uỷ quyền con. Bố có mệnh hệ gì, con cố nuôi dạy thằng
Tịu để nó gây dựng, tiếp nối họ nhà Cao Cả.
Nói xong, ông đưa cho chị tờ văn tự chữ cồ cồ.
Chị Nhỏ rưng rưng, nước mắt chị nhỏ xuống làm tờ văn tự nhoè mất hai chỗ. Những
dòng chữ trong tờ giấy nhảy múa, bao vây lấy chị. Chị cố đọc mà chỉ được mấy
hàng: "...Tôi uỷ thác cho con dâu
là Bùi Bích Nhỏ toàn quyền sử dụng hai gian nhà... diện tích... địa chỉ tại...
bản văn tự sẽ hoàn toàn có tác dụng sau khi tôi trở về với tiên tổ. Tất cả các
loại giấy tờ giống như thế này, hay khác tờ giấy này mà ra đời trước nó đều vô
giá trị, tôi không công nhận". Ký tên: Cao Cả Thìn.
Ông Cả từ giã cõi đời lúc thằng Xuề còn đang
mê man vì phải mổ cắt gan lần thứ ba. Trước khi chết ông Cả túm túm vào tay con
dâu, miệng ông bụm bụm. Chị Nhỏ chừng hiểu, chị gật gật đầu rồi nghẹn ngào cất
hai tiếng: "Cha ơi" Bộ ngực tóp như cái mui rùa của ông Cả Thìn rướn
lên, nấc nấc. Hai giọt nước mắt ông Cả lăn nhanh, tượt đuôi mắt, thấm vội vào
nhúm tóc mai lưa thưa. Mọi người trong khu tập thể thương ông Cả một, cám cảnh
thương chị Nhỏ hai. Dân phố núi chắc nghĩ, chị Nhỏ đang thảnh thơi vì lấy chồng
sung sướng. Cả cái bọn con gái mới nhớn trên đó cũng sẽ ước mình như chị Nhỏ, lấy
được chồng thành phố, ở nhà lầu, nhà gác, chứ đâu biết những tháng năm ra phố của
chị Nhỏ tràn đắng cay tủi cực. Nói thì vậy, chứ lẽ đời nhiều khi cũng phải cân
bằng. Nhà ông Cả Thìn mà không có cô con dâu hiền thảo như chị Nhỏ thì chẳng biết
cơ sự sẽ đến đâu.
Năm tháng gấp thếp rồi trải ra.
Chị Nhỏ giờ không đi mua lòng trắng trứng gà
mà lên chợ Bắc Qua cất hoa quả về phân loại. Thứ tươi ngon dành cho người ăn
sang, đi biếu, bán cao tiền. Thứ vừa vừa mã không đẹp thì giá phải chăng, hơn
bù kém, tốt bù xấu miễn có lãi. Chị gánh đi bán rong khắp các phố, tối chẫm mới
về. Lão Xuề vẫn dọn hàng nước trà bán, nhưng xem chừng vắng khách vì mọi người
nói lão mất vệ sinh. Lão Xuề cáu bẳn, chửi thề suốt ngày, hơi tí là gây sự cãi
nhau. Nhiều khi say rượu lão còn đánh chửi vợ con. Trẻ nhỏ trong khu không dám
lại gần. Mỗi lần lão vén áo hở cái bụng toàn sẹo là đứa nào đứa nấy khóc chết lặng.
Ai cũng lấy lão ra để doạ con mình. Thằng Phô lười ăn, ngậm cơm bung búng, chỉ
cần nói "Lão Xuề kìa" là nuốt vội. Thằng cu Sính - bố mẹ nó gọi là
Mic, mười tuổi rồi mà tối nào ngủ cũng đái dầm tồ tồ. Mẹ nó doạ mách lão Xuề,
thế là tịt đái dầm luôn. Rồi chuyện va chạm giữa cô Thắm bún cua với lão Xuề.
Chả là hàng bún Thắm mở gần hàng nước lão Xuề, cũng như quán phở bà Đằng, đông
khách lắm. Cô Thắm mắng khách xơi xơi mà loáng tí buổi sáng bán hết dăm
"quả" bún. Mọi người nói cô Thắm phải có bí quyết gì. Cô Thắm giang
giang: "Sạch sẽ, ngon miệng, ai chả vào. Chứ như hàng nước bẩn lão Xuề,
cho... người ta cũng kiếu". Lão Xuề cú lắm. Cộng với chuyện hôm nọ thằng Tịu
nghịch ngợm đổ béng lọ ớt bột vào nồi nước chan, làm khách ăn ai cũng giàn nước
mắt. Cô Thắm bún quý thằng Tịu, nhưng hôm nay thì không thể chịu đựng được nữa,
với người khác chắc cô bắt đền tiền, nhưng thằng Tịu thì tha. Tha, cô cũng phải
"nhiếc" một câu: "Không tu thì lại như bố mày, sóng trước đổ đâu
sóng sau đổ đấy thôi con ạ". Lão Xuề tức điên. Vào ai, khen con giống cha
thì vui nhưng lão cò bợ này kỵ nhất... Lão hận. Lão bảo như thế là xỏ xiên, bố
láo. Hôm sau, lão quyết định không dọn hàng. Lão kiếm cái ghế đẩu. Lão cởi trần,
ngồi án ngữ ngay gần hàng bún Thắm. Khách quen, nhất là mấy cô tiểu thư làm văn
phòng bên kia đường, hằng ngày nghiện bún cua. Nhìn thấy mặt lão Xuề gầm ghè, bụng
thì sần sùi chằng chịt như "Hoả diệm sơn", đành. Có mà các vàng. Cô
Thắm phải vừa cầm con dao vừa vái lão mới tha cho. Lão còn giao hẹn từ nay
không được “rỉa” thằng Tịu giống cha.
Cả khu nhà chẳng ai lý giải được thân xác lão
Xuề mổ đến ba bốn lần vậy mà vẫn không tịch, chuyện lạ. Lão vẫn uống rượu, rồi
bụng lão lại to to, ăn gì cũng không tiêu. Lão cười nhe hàm răng cải mả với cô
Thắm bún: "Mổ, chuyện nhỏ". Cô Thắm lắc đầu. Ái ngại, thương cho chị
Nhỏ chứ lão Xuề thì nhằm nhò cái quái gì. Nhưng lần mổ thứ tư này không bao giờ
xảy ra nữa. Bệnh viện trả lời: “Mổ, sẽ đi ngay”. Cái dấu chấm than đời lão Xuề
thế là đã xoay ngang rồi. Khi thần chết nhìn thấy, sờ thấy, lão mới sợ, mới thực
sự cuống lên. Lão khóc như đứa trẻ con rồi nài nỉ chị Nhỏ tìm thầy, tìm thợ cố
chữa cho lão khỏi. Lão chết thì ai lo cho thằng Tịu. Chị Nhỏ tựa đò đắm. Có người
mách “Bệnh của lão Xuề chữa được, nhưng thuốc đắt lắm, phải đặt ở tận nước
ngoài”. Ý định bán nốt gian nhà để chữa bệnh cho chồng được chị Nhỏ đem ra bàn
với thằng con mười hai tuổi. Lần đầu tiên trong đời, thằng Tịu thấy mình quan
trọng. Nó đồng ý ngay rồi thủng thẳng buông một câu: "Mẹ bán đi, chữa cho
bố khỏi, quây cót ép ở ngoài sân thượng. Chỉ cần kê cái giường. Ăn nhiều, ở mấy".
Chị Nhỏ thở dài. Lão Xuề thiêm thiếp nhưng cũng nghe được hai mẹ con bàn chuyện
bán nhà để chữa bệnh cho mình. Lão buồn tái tê, thương vợ con đến thắt thẻo. Cuộc
đời của lão chẳng có lẽ đến lúc chết vẫn còn báo hại, đẩy con ra sân thượng.
Mọi người trong khu thật lạ, sáng ra lại thấy
hàng nước lão Xuề dọn bán. Cũng như trước, người quen chẳng ai thèm vào, thi
thoảng mới có khách vãng lai. Bà con phân vân: “Không có lẽ lão khoẻ lên, hay
chị Nhỏ tìm được ông thầy giỏi?”. Nghĩ vậy, nhưng nhìn kỹ thấy thần sắc lão Xuề
kém lắm rồi.
- Chà, nhanh mọm quá hà?
Ông bạn tài xế tận Mèo Vạc - Đồng Văn, ghé
chơi. Chuyện đến lạ. Mười chín năm nay ông bạn mà một lần suốt đêm trên đèo
Túng Héng, lão Xuề chữa hộ xe. Sau khi toạ lạc ở mép cái giường một, trên mắc
tùm hụp chiếc màn tuyn màu bộ đội. Ông khách thao thao, tồng tộc kể chuyện cuộc
sống mình chục năm qua cho lão Xuề nghe. Lão Xuề đang đau đầu, lời ông bạn đồng
nghiệp cứ bong bong nện vào tai. Nói chán, xong. Ông khách người Tày mới ngó
nhà cửa rồi ngó lão Xuề. Giọng ông rưng rưng: “Cái bệnh này sợ nắm. Để tui kiếm
cho cái mật gấu. Chỉ một cái là khỏi niền. Nhưng phải mất mươi triệu”. Đang nhắm
nghiền con mắt, lão Xuề vẫn giãy nảy: “Tiền triệu... phải tính bán nhà à?”. “Chứ
sao. Uống là bệnh nui, là sống”.
Mặt lão Xuề xịu đi, ẻo xèo. Sao còn chữa bệnh
được nữa. Ừ, khỏi, sống đấy, nhưng thằng Tịu phải ra sân thượng.
Thũng thẵng gần
một tháng sau, bà con trong khu nhà không thấy hàng nước lão Xuề dọn bán. Đó là
cái ngày lão cò bợ biết mình sắp toi. Chờ cho chị Nhỏ gánh gánh hoa quả đi bán.
Lão Xuề gọi chiếc xích lô tự ra bệnh viện. Lão nghĩ, “đi” ở bệnh viện cho rộng
rãi, chứ ở nhà khổ cho vợ cho con quá. Bác sĩ trong bệnh viện cũng bằng lòng để
lão phục thuốc, kéo dài.
Một ngày, lão Xuề cố bò lên tầng thượng của
nhà thương.
Buổi tối mùa hè, đầy sao.
Lão nhìn lên bầu trời.
Những ngôi sao to sáng lấp lánh và cả những
ngôi sao mờ xa tít. Lão ngẫm nghĩ đời lão chẳng biết ứng với ngôi nào đây. Cứ ngồi thế lâu lắm, ngồi thế... rồi lão Xuề
ngủ và không bao giờ thức dậy nữa.
Cao Cả Xuề mất được mươi hôm, đường đột có một
người đàn ông mang chiếc mật gấu đến biếu. Cầm chiếc mật đắng trong tay, chị Nhỏ
nước mắt chan hoà. Chị, lại thương chồng đến quặn đi./.