Tin mới


Thống kê truy cập
  • Đang online: 6
  • Hôm nay: 80
  • Trong tuần: 2 972
  • Tất cả: 106391
Giải thoát
               Văn Nhân tháng 3+4/2023

                 Truyện ngắn

                 Mai Tiến Nghị

           - Đà Lạt đây rồi!

          Y choàng tỉnh khi nghe ai đó thảng thốt. Mở mắt nhìn ra khung cửa kính của xe lúc này đang bị làn hơi nước phủ mờ. Xe vẫn đang ngoăn ngoắt leo dốc. Cua tay áo và vách taluy thẳng đứng chắn tầm nhìn phía trước. Nhìn sang bên tay phải rừng thông ngút ngàn. Những cây thông cỡ một người ôm song song đứng sắp hàng ngay cạnh đường. Tay thông khẽ vẫy vấy những tán lá nhỏ như thay lời chào. Dưới chân vạt đồi thông nắng loang lổ trong mưa bụi. Mờ ảo như trong tranh lụa. Vừa mưa vừa nắng. Đà Lạt đây rồi ư. Đà Lạt của những khúc ca mộng mơ. Đà Lạt của sương giăng mây phủ. Xứ sở thần tiên với những mái vi la chóp nhọn hoắt chọc mây mù vươn lên trời thăm thẳm như trong cổ tích.

          Y hồi hộp. Tự nhiên thổn thức. Liệu người ta có chấp nhận mình? Đà Lạt có chấp nhận mình?

*

*   *

          Cách đây mấy tháng ông bạn thân giới thiệu nàng cho y. Cười: eo ơi... giờ thời đại nào mà còn mối lái. Bạn bảo dại gái như mày nếu không mối lái thì vồ toàn của ôi thiu. Kể cũng đúng. Nhưng xa quá. Cách nhau cả ngàn cây số. Xa gì. Cứ làm quen đi. Và cứ yêu đi, xa cũng hoá gần.

          Y lưỡng lự. Bạn giục. Vào ngay đi, tên là Liên, nik “Lien ngoc”. À Ngọc Liên nhưng không dấu bởi thằng tây nó lộn thứ tự họ tên. Không quan trọng. Y vào mạng và gặp nàng.

          Đẹp. Nàng đẹp. Y khẳng định như vậy khi xem ảnh và ngạc nhiên bởi nàng đã kết bạn với mình cũng đã đến hơn năm trời. Thì người ta đề nghị kết bạn, xem qua cái giới thiệu, xem mấy cái ảnh, vài cái tút... thấy cũng chỉn chu. Vậy là đồng ý. Là bạn nhưng chả bao giờ y vào trang có cái nik Lien ngoc này làm gì. Còn người ta có like, có còm bài của mình không thì y chả bao giờ để ý. Cõi mạng cũng như xã hội thực đâu có thiếu những ấm ớ lọc lừa và bỡn cợt...

          Soi gần hết cả bộ sưu tập cả trăm bức hình của nàng thì y biết nàng mới hơn bốn mươi tuổi có con trai đã lấy vợ. Chà chà... lấy vợ khi mới hơn hai mươi tuổi một chút. Nhà này hay nhỉ. Và ám ảnh y là bức hình một đám tang kèm lời cảm ơn của bà quả phụ Dương Ngọc Liên cùng các con. Một khuôn mặt xinh đẹp, nước da trắng, đôi mắt buồn thăm thẳm, mái tóc dày đen xoã xợi phủ khăn xô trắng. Áo xô cũng trắng. Như vầng mây trắng nhẹ quyện bên cái quan tài phủ vải đỏ tương phản với nền đen tang tóc trên đấy có dòng chữ “Lễ tang đồng chí... hưởng dương 52 tuổi.”Y chợt phát hiện ra nàng goá chồng cách đây chỉ sáu tháng. Trời ơi. Chồng chết chưa đầy vài trăm ngày đã có ý định tìm người mới hay sao. Không sợ người ta chê cười sao?     

          Y thắc mắc với ông bạn. Gã này hì hì cứ tìm hiểu đi. Đừng hỏi.

          Như đánh trúng vào tâm can. Sự ấm ớ của bạn đã kích thích y phải tìm hiểu. Y nhắn tin. Nàng trả lời ngay như đang ngồi canh máy từ rất lâu để chờ y. “Sao giờ anh mới gọi? Em chờ anh cả tháng rồi!” Lạ thật. Vậy ra ông bạn quý hoá cũng đã nói cho nàng biết trước. “Anh có đồng ý em không?” Nàng chủ động hỏi. Y đâm ra lúng túng. “À anh em mình đã gặp nhau đâu mà đồng ý hay không đồng ý. Mà anh xấu giai lắm. Già khú đế nữa. Em lại đẹp thế. Chắc gì em đã ưng”. “Không! Anh đẹp mà”. Y phổng mũi. Những người khác phái đã từng khen mình đẹp đều đã bỏ đi cả rồi. Y đang đơn thân với mặc cảm xấu xí. Giờ lại được khen đẹp thì cảm động. “Không. Anh xấu xí, gầy nhom lại gù như cái dấu hỏi. Em chưa biết đâu.” “Kệ. Nghe bạn anh kể về anh thì em thương...”

          Ôi. Cõi mạng ảo diệu đến vậy cơ à. “Nhưng em đã biết gì về anh đâu?” “Biết. Em biết mà. Độc thân. Tốt tính. Bạn anh bảo thế”.

          “Nhưng anh chưa biết gì về em”. Nàng cười: “Vậy tìm hiểu đi để biết. Cảm giác ban đầu về em thế nào?” “Em đẹp!” “Eo ơi... Không đẹp đâu. 360 độ nó nịnh vậy đó anh à. Ngoài đời em xấu hoắc. Lùn nữa. Chỉ cao một mét năm lăm. Nặng năm mươi ký.”

          Nhắn đi rồi nhắn lại. Tự dưng y thấy cuộc đời đỡ nhạt nhẽo. Bởi có người đẹp quan tâm. Bởi bị hút hồn những lời nhẹ nhàng có cánh và hình như rất thật.

          Rồi thành nghiện. Ngày nào y cũng vào trang của nàng. Và ngày nào cũng chat với nhau. Nàng gợi chuyện trên trời dưới biển để rồi bao giờ cũng kết thúc với một đề nghị: “Anh ơi, mở video để em ngó anh chút xíu”. Y cũng có nhu cầu ấy nên không ngần ngại. Nàng hiện ra xinh đẹp với mái tóc dầy, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt như có lửa và đôi môi mọng... Y ngất ngây. “Nào anh nói gì đi chứ? Em muốn nghe anh nói”. Y lúng túng. Chỉ nhìn đắm đuối. Rồi y kể về mình. Không đầu không cuối. “Gặp nhau anh nha”. Y thấy cũng cần gặp nhau thật.

          - Anh báo giờ xe đến Đà Lạt. Em sẽ đón anh.

          Y băn khoăn. Không biết như vậy khỏi nhanh quá không. Nếu ưng nhau thì tốt. Nhưng nếu nàng không ưng thì lúc ấy y biết đi đâu ở xứ sở lạ hoắc này. Vô duyên hết sức. Có lẽ không đi thì hơn. Khỏi vướng bận lôi thôi.

          Ông bạn lại giục. Nào Đà lạt chứ. Đừng cù lần vậy nữa. Sợ gì. Nếu không thành đôi thì cũng là bạn bè. Có sao đâu. Vậy là y hết do dự. Và nghĩ đến trường hợp xấu nhất nếu nàng không đồng ý. Y bảo nếu ưng anh thì lúc giáp mặt hãy ôm anh như vợ chồng xa gặp lại. Còn không ưng thì chỉ bắt tay... Rồi anh sẽ lập tức quay về ngay để em khỏi bận lòng mà anh cũng thanh thản. “Không! Hãy để cho số phận an bài anh ạ. Mình cứ gặp nhau nha anh.”

*

*   *

          Bây giờ xe đang vào bến. Tim y đập rộn ràng. Biết đâu nàng nói đùa cho qua chuyện. Và nếu nàng ra đón thật thì mình sẽ ứng xử như thế nào.

          Y xuống xe. Mưa nặng hạt. Mưa táp vào mặt ran rát. Y cắm mặt chạy vào nhà chờ. Rét. Không ngờ Đà lạt lại rét đến thế mà mình chỉ phong phanh áo mỏng...

          - Anh!

          Tiếng gọi trong vắt mừng vui. Y ngẩng đầu. Trước mặt y, nàng lộng lẫy bằng xương bằng thịt. Thân thuộc như đã gặp từ kiếp trước. Khuôn mặt nàng ửng hồng bởi lạnh, ánh mắt lấp loá niềm vui không che giấu. Y thảng thốt trước sắc đẹp và ánh mắt của nàng. Em... Liên? Dạ em đây...

          Nàng giang tay ôm ngang người y. Mềm mại và ấm áp. Làn môi ấm ập vào bên má. Y run lên xúc động và ngập tràn hạnh phúc. Y quay lại đặt lên môi nàng một nụ hôn. Không còn gì xung quanh. Chỉ có y và nàng, hai thân thể áp sát nhau giữa bao la của trời đất. Không thấy rét, không thấy mưa và chẳng thấy có ai. Mùi hương ngầy ngậy từ cơ thể nàng làm y chông chênh. Hít một hơi dài y vòng tay ôm chặt eo lưng người đàn bà mà y cảm giác như đã gặp từ kiếp trước. Như thể trong mơ.

          Họ dìu nhau ngồi vào dãy ghế trống. Lúc ấy y mới thấy những người xung quanh đang tò mò nhìn hai người. Tự dưng y ngượng ngùng. Lúi húi lôi từ trong túi nilol to đùng một cái áo gió, nàng khoác vào người y. Biết anh lên sẽ bị lạnh. Em đã mua áo cho anh đây. Y phải cố thu mình cho vừa tấm áo. Nàng băn khoăn. Em chọn dở quá. Hơi chật rồi anh à. Mặc tạm. Tý nữa em mua cái khác. Không cần đâu em à. Anh chỉ mặc tạm mấy hôm. Ánh mắt nàng thất vọng: Mấy hôm thôi ư. Mà mặt anh đầy nước mưa. Để em lau cho anh. Nàng kéo vạt khăn len đang quàng trước ngực áp nhẹ lên mặt y. Ấm áp. Chiếc khăn quàng kéo lên để lấp ló khuôn ngực vun cao trắng ngần cận kề trước mắt, y thấy như bị hụt hơi, nuốt khan nơi cổ họng.

          Xung quanh mọi người cũng không tò mò nữa. Ai cũng nghĩ họ là đôi vợ chồng vừa gặp lại nhau sau nhiều ngày xa cách. Bây giờ nàng đang ôm cứng lấy chàng, đầu ngả vào vai người tình thỉnh thoàng lại ghé vào má y đặt vào đó những nụ hôn. Đôi chân trần đầy đặn trắng mịn màng như men sứ gác lên đùi y tự nhiên gợi khát khao bí hiểm... Vậy là nàng đã chấp nhận mình. Mọi băn khoăn trong y từ ngày nào đến giờ đã không còn nữa.

          Họ ngồi bên nhau mặc thời gian trôii. Hai cặp mắt nhìn nhau đắm đuối. Ghét anh. Vậy mà bảo là xấu là già. Y cũng đang định nói điều tương tự với nàng. Mà sao hai người đều có chung ý nghĩ thế nhỉ? Y ngạc nhiên. Phải chăng đó là sự hoà hợp bởi duyên trời.

*

*    *

          Trời vẫn mưa. Qua khung cửa sổ của nhà nghỉ Hương Lan, một mảnh Đà Lạt thấp thoáng sau màn mưa. Những căn nhà chênh vênh trên quả đồi đối diện như bị cụt mất mái, những tán cây cũng giấu ngọn sau những làn mây. Nhìn dưới thung chỉ thấy một màu xanh sẫm lá rừng. Đà Lạt trong mưa vẫn đẹp. Nhưng đối với y những mưa gió ngoài kia, những mộng mơ Đà Lạt bây giờ không quan trọng. Bởi căn phòng rất ấm và nàng rất đẹp. Y ngắm nàng và mê say bởi nét dịu dàng ở khoé môi. Ỏ đôi tay trần mềm mại trắng ngần khi nàng cởi áo khoác ngoài.

          - Ngồi một chút cho đỡ mệt anh à. Rồi mình đi ngắm Đà Lạt.

          Nàng nói vậy và treo cái áo măng tô lên mắc. Cả thân hình của nàng căng mẩy sau lần áo mỏng như kích thích ham muốn ở y. Cởi cái áo vừa mặc ở bến xe ném lên thành ghế, y nhìn nàng đăm đắm và bật ra một câu mà y cũng không ngờ sao mình lại có thể ga lăng đến vậy:

          - Không cần đi đâu nữa cả. Đây cũng là Đà Lạt...

          Nàng nhướng đôi mắt đen ngạc nhiên: Ủa...

          - Em là Đà Lạt.- Rồi y tiến lại đưa bàn tay ôm lấy hai má nàng. Để anh ngắm em chút nào.

          Hai người đứng đối diện mặt sát nhau. Tay nàng vòng qua lưng của y. Đôi mắt người đàn bà nhìn vào mắt y âu yếm. Ở đôi mắt ấy y thấy có gì vừa khát khao trìu mến vừa như cười cợt. Chợt y thấy lòng tay mình nóng dần nóng dần, má nàng đang ửng lên màu hồng phấn. Hơn nữa y cảm thấy vòng tay nàng ghì chặt hơn ở eo lưng. Thân hình mềm mại của người đàn bà đã kề cận vào cơ thể y...

          - Em đẹp hơn trong ảnh. Y thì thào và cúi xuống đặt vào môi nàng một nụ hôn.

          Nàng khẽ nghiêng đầu. Tránh nụ hôn của y.

          Đến lượt y ngạc nhiên. Sao nàng lại né tránh. Người đàn bà như đoán được ý nghĩ của y. Nàng gỡ tay y và ngồi xuống chiếc giường trải ga trắng tinh.

          - Anh đã biết gì về em đâu. Chúng mình không nên vội anh à. Anh ngồi xuống đây để em nói anh nghe. Nào anh hỏi gì đi.

          Y chưng hửng. Đành ngồi xuống bên cạnh nàng. Đang thân mật hoá xa lạ. Biết hỏi gì trước nhỉ. Em còn trẻ mà sao có cháu nội sớm vậy. Y đưa đà vì trong bộ sưu tập ảnh thấy có tấm hình nàng đang âu yếm đứa cháu nội.

          - Em lấy chồng sớm anh à. Từ năm 16 tuổi. Anh ngạc nhiên à. Cũng do nhà đông anh em. Những chín người con. Ba mất sớm. Mẹ không lo được. Nên khi có người hỏi thì mẹ em đồng ý liền. Còn em... em cũng đồng ý vì quá khổ. Có thể mình sẽ được sung sướng khi lấy chồng. Nhất là khi biết nhà chồng khá giả. Chồng em lại là con trai duy nhất trong nhà. Ảnh trước là lính đánh nhau ở Căm pu chia. Phục viên về tham gia công tác ở phường. Biết em thiếu tuổi nhưng ảnh vẫn khăng khăng đòi lấy. Và để hợp thức ảnh làm lại giấy khai sinh cho em tăng hai tuổi.

          Hơn chục năm sống đầu với nhau hạnh phúc lắm anh à. Em đẻ liền thằng con trai. Ba mẹ chồng mừng lắm.

          Nhưng anh ơi... Làm cán bộ phường, ảnh ăn nhậu tưng bừng. Đi tối ngày à. Em tất bật con nhỏ, hàng quán. À quên. Em giỏi nữ công gia chánh lắm nha. Lúc đó em cũng mở một cái cơ sở nho nhỏ chuyên làm mứt hồng Đà lạt đổ cho các chợ đầu mối. Kiếm được anh à. Trong này dễ làm ăn mà. Có thương hiệu rồi thì em mở rộng sản xuất thuê người làm. Thu nhập khá nhưng bận tối mặt. Lại bận con nhỏ. Chồng cứ đi miết đi miết. Về nhà là say xỉn. Em càm ràm. Vậy là ảnh đánh em. Đàn ông vậy đó. Đánh vợ một lần thì sẽ có lần sau. Nếu anh lấy em thì đừng có đánh em nghen. Em sợ lắm.

          Nàng quay sang nhìn y dò hỏi. Y chưa bao giờ đánh phụ nữ nên gật đầu luôn.

          - Chồng em đánh em dữ lắm mặc dù em chẳng tội tình gì. Đánh nhiều thành quen. Mỗi lần nghe tiếng xe máy của ảnh về đến cổng là mẹ con hãi đến dúm người lại. Nhiều đêm mẹ con phải ngủ ngoài vườn. Mà ảnh đánh em dữ lắm. Đánh luôn cả thằng nhỏ làm nó sợ đến thất thần. E phải đỡ đòn cho con, lãnh trọn đòn đánh của chồng. Đến khi con em lớn thì nó lại che cho em và đành lãnh trọn những trận đòn tới tấp của ba. Cực lắm anh à...

          Em cứ chịu đựng vậy cho đến khi thằng nhỏ lớn lên học đến cấp ba. Lúc ấy chồng em mới nói trắng ra là chồng không còn thương em nữa. Ảnh đã thương một cô y sỹ ở huyện bên. Em suy sụp hoàn toàn. Nhiều người xui em cho cô ta một trận. Nhưng lại nghĩ chắc do mình không biết chiều chồng. Với lại đánh ghen là khi chồng còn thương mình, chứ đằng này ảnh nói hết thương em rồi thì đánh ghen càng đẩy chồng xáp gần người ta. Em cố gắng níu kéo. Nhưng anh ấy khăng khăng đòi li hôn. Lúc ấy em mới bảo: Con sắp thi Đại học, nếu gia đình mình tan vỡ thì nó không còn tâm trí nào mà học hành. Rồi đời nó khổ. Đừng làm tan nát gia đình để con yên tâm học hành. Anh muốn cặp với ai cũng kệ. Vợ chồng ly thân từ dạo đó. Thực ra ảnh đã đi với cô kia nên có ngó ngàng chi tới em đâu. Cực lắm anh à. Em lấy công việc làm vui. May mà đứa nhỏ nhà em nó cũng thương mẹ chăm chỉ học hành.

          Thằng nhỏ học xong đại học. Ảnh lại đòi ly hôn. Em lại bảo: anh đi đâu cứ đi. Em không cản. Nhưng con mình sắp đến tuổi lấy vợ. Nếu mình bỏ nhau, ai dám sui gia với mình. Chồng em im lặng. Nhưng độ vài tháng sau thằng con về bảo cưới vợ cho nó. Ảnh mừng húm, rối rít lo việc cưới cho con trai. Em chả còn cớ gì để níu giữ. Vả lại em cũng mệt mỏi lắm rồi. Chúng em ra toà ly hôn. Tài sản chia dành cho con. Hai bên đều ra đi tay trắng. Ảnh ấy về sống với cô kia. Và ảnh cũng yêu cầu em ra khỏi nhà lập tức.

          Nói thiệt với anh: Mặc dù vợ chồng ly thân đã dăm năm nhưng lúc nào em cũng thương anh ấy. Khi ký đơn xong em tưởng mình không sống nổi. Giờ lại phải ra khỏi ngôi nhà mà mình đã tần tảo gây dựng lên. Đau lắm anh ơi. Nhưng đi đâu bây giờ em cũng không thể biết.  Chắc anh sẽ hỏi sao không về bên mẹ đẻ. Đâu có được anh ơi. Mấy anh em trai bên em cũng đang tranh giành nhà cửa đất đai đến nỗi mẹ em nay sống với con này mai lại sang nhà con khác. Cực lắm. Làm sao em có thể về bên đó. Em để cơ sở sản xuất cho con quản lý rồi ra đi...

          Y thở dài xót xa thương người đàn bà bé nhỏ bên cạnh mình. Y khẽ quay người ôm bờ vai nhỏ nhắn như muốn chở che. Nàng nép vào y tin tưởng.

          - Rồi em đi đâu?

          - Em ra Hà Nội. Nói thiệt với anh, khi đi em cũng có mang theo một ít tiền nên cũng không quá chật vật. Em mướn nhà ở tạm. Và ở đó tình cờ em quen với một người đàn ông. Ông này già rồi. Nay ông ta đã tám mươi tuổi. Nguyên là sĩ quan cao cấp trong quân đội. Ông ấy đối xử với em rất tốt, qua lại với em... Mà trên phây ông ấy có tên Đơn Ngọc đấy. Ông đang tích cực đấu tranh chống bọn giả danh Cựu binh của đơn vị làm mấy trăm hài cốt giả.

          Trường hợp này thì y biết. Vì đã từng là lính nên y cảm phục những người là lính dám đấu tranh cho lẽ phải. Y đã xem ảnh và video clip. Đó là một ông già đầu hói, mặt nhăn nheo với cái miệng rộng, răng lợi đã ố vàng. Thân hình nhỏ thó so với những đồng đội đứng bên.

          -Thế ông ấy goá vợ à? Y hỏi để mà hỏi chứ biết chắc chắn là một sĩ quan cao cấp, người đang dũng cảm đấu tranh cho công lý, cho công bằng thì phải là một con người rất mực đạo đức. Nhiều lần vào phây xem theo dõi sự kiện này nên y biết ông có những bài viết rất chi thấm nhuần đạo đức cách mạng. Tuy nhiên y vẫn băn khoăn số người hưởng ứng những bài như vậy quá ít. Chắc là do ông ít bạn bè.

          - Không. Vợ ông ấy vẫn còn sống. Chứ nếu không em đã lấy ông ấy rồi.

          Ôi... Y sững sờ. Đôi tay y tuột khỏi bờ vai nàng và thu lại để thõng xuống. Nhìn vào mắt nàng y tưởng đó có sự bối rối. Nhưng không. Ánh mắt nàng vẫn mơ màng đắm chìm với thần tượng của mình.

          - Em và ông quan hệ với nhau như vậy được vài năm. Với uy tín của mình, ổng lo cho em có chỗ bán hàng, chăm sóc em lúc đau ốm, đưa em đi nơi này nơi khác gặp mặt đồng đội vào những dịp kỷ niệm chiến thắng, khánh thành tượng đài. Em coi ổng như anh trai, như một người cha... vì ổng hơn em gần bốn chục tuổi.

          Y cảm thấy nóng mặt: Vậy quan hệ... thì sao?

          Nàng đỏ mặt đắn đo: Anh hỏi thì em cũng phải nói thiệt nghen. Rồi anh có chấp nhận em hay không thì tuỳ. Ổng già quá rồi. E cũng sẵn sàng chiều, nhưng ổng sinh hoạt tình dục đâu có được... 

          Rồi cách đây hai năm, con trai điện cho em nói ba nó bị ung thư. Cô vợ mới thấy ảnh vậy biết không xơ múi gì thì bỏ luôn không ngó ngàng chi nữa. Anh ấy tuyệt vọng. Con em tha thiết đề nghị mẹ quay về chăm sóc ba những ngày cuối đời. Dù còn giận nhưng em vẫn thương ảnh. Thế là em trở về Đà Lạt chăm sóc anh ấy. Hơn một năm sau thì chồng em mất. Lúc gần mất thì anh ấy hối hận. Chỉ cầm tay em mà ứa nước mắt thì thào xin lỗi. Em khóc ròng đứng ra làm đám ma chu đáo cho anh ấy. Đám xong em tuyên bố với con rằng chỉ để tang ba nó đủ bốn chín ngày. Vì em không còn là vợ của anh ấy. Rồi em ở lại Đà Lạt không ra Hà Nội nữa. Sau khi chồng em mất thì ông Đơn có vào thăm em mấy lần.

          Quái gở thật. Y cảm thấy bối rối như lạc vào mê cung. Chả hiểu câu chuyện sẽ đi đến đâu. Cảm giác như bị đánh lừa. Mình phải đi cả hơn ngàn cây số đến đây chỉ để làm trò cười sao.

           Y đứng phắt dậy nhìn nàng đang cúi mặt. Một lát sau y ngồi xuống cái ghế đối diện. Cổ họng nghẹn ứ, y gằn giọng.

          - Nhưng sao em nhận lời gặp tôi?

          Nàng ngẩng lên nhìn y đăm dắm. Y thấy lòng chùng xuống.

          - Vài tháng trước ông Đơn gặp em. Lúc ra về ổng bảo em rằng anh già rồi. Sức khoẻ kém, lại bệnh tật, chả biết sẽ chết khi nào. Khả năng tình dục cũng không còn. Em nên đi lấy chồng để khỏi cô đơn. Nói thiệt là em rất cảm phục ổng, yêu quý ổng và coi ổng như một người anh trai, một người cha... Khi nghe ổng nói vậy thì biết ơn ổng vô cùng. Nhưng ổng còn dặn em rằng lấy ai phải được ông xét duyệt đồng ý mới được. Hôm trước biết anh vào, em đã nói với ông ấy.

          Y lại điên người. Ông này là bố người ta sao. Nhưng qua lời kể của nàng dẫu sao thì ông ta cũng đã biết dừng lại mà giải phóng cho người đàn bà đáng thương. Không tiện nói điều ấy ra vì sợ tổn thương nàng, y móc túi lấy thuốc châm lửa hút. Nhìn ra ngoài vẫn mưa. Tự dưng y thấy Đà Lạt lạnh lẽo vô hồn. Nhìn căn phòng một màu trắng lạnh. Như thể nhà mồ.

          Im lặng đến nghẹt thở. Hình như nàng đã nói hết. Còn y cũng không biết nói gì.

          Chợt tiếng chuông điện máy điện thoại ở túi xách của nàng. Nàng cầm máy lên nhìn thoáng qua và tắt máy luôn. Y hỏi luôn: “Ông Đơn gọi à?” Nàng dạ. “Sao em không nghe?” “Ổng gọi điện thoại có hình nên em tắt máy”. Nàng chưa trả lời dứt câu thì lại chuông điện thoại. Y hất hàm: em cứ nghe đi. Nàng miễn cưỡng bật máy. Giọng đàn ông khàn khàn âm âm văng vẳng:

          - Sao lúc nãy không bắt máy?

          Khuôn mặt nàng trắng nhợt, dúm lại vì sợ. Như thể bị bắt quả tang đang làm điều sai trái. Ấp úng:

          - Dạ... em bận.

          - Bận gì. Sao không mở camera gọi zalo?

          - Em đang ở ngoài đường không có sóng wifi anh à...

          Giọng nói bên trong máy hách dịch nhưng lo lắng nên ngắt quãng kiểu như hụt hơi vì giữa tiếng nói xen phù phù tiếng thở:

          - Nếu không có sóng... thì sao... sao không... không bật ba... ba gờ.

          - Dà ... giờ em đang bận tý nữa em gọi lại ạ.

          Ông này như ma xó. Không thể chịu thêm được nữa. Y bảo: đưa máy đây anh nói chuyện với ông ta. Nhưng nàng đã tắt máy.

          Nàng lập cập bỏ máy vào túi xách. Mấy ngón tay run rẩy tội nghiệp. Nàng rướn người hít một hơi dài rồi ngước mắt khẽ khàng:

          - Chúng mình ra quán uống cà fe. Rồi em mở máy anh nói chuyện với ông ấy nhé. Ở đây không tiện.

          Y gằn giọng: Gì mà không tiện. Khuất tất gì mà em phải sợ quá vây. Đưa máy cho anh!

          Nàng ôm lấy y. Đừng anh. Đừng làm em sợ. Nghe em đi anh!

          Y nặng nề bước ra ngoài. Mưa. Lạnh. Mặc kệ. Nàng cầm cái áo ấm lẽo đẽo chạy theo: Anh ơi mặc áo vào kẻo lạnh.

*

*   *

          Y mở mắt khi thấy bên ngoài cửa kính ánh sáng nhờ nhờ. Cả một đêm chập chờn thức ngủ làm y mệt bã người. Cuộc sống vô vị thật. Gia đình tan vỡ, sống độc thân đã nhiều năm, bây giờ có định tìm ý trung nhân để sống nửa đời còn lại thì trắc trở. Không phải vì đối tượng không đồng ý mà vì sự ràng buộc bởi mối tinh vênh lệch. Ông Đơn ra tay giúp đỡ một người đàn bà đáng thương để nhận ở nàng sự biết ơn tự nguyện dâng hiến. Có thể với bản chất tốt đẹp của người lính ông giúp đỡ vô tư và sự dâng hiến của nàng là sự trả nghĩa. Nhưng sao nàng lại sợ ông ta đến thất thần. Nhớ lại những ngón tay của nàng run rẩy móc điện thoại gọi ông ta chiều qua ở quán cafe mà y xót xa. Ông ta không dám đối diện với y. Lấy lý do chả có gì để nói.

          Vừa mặc xong quần áo thì cửa phòng sịch mở. Nàng bước vào. Phờ phạc. Mắt thâm quầng. Y hỏi: “Đêm qua em không ngủ hả”. Nàng “dạ” nhẹ. “Nghĩ về ông Đơn hả”. “Dạ”. Rồi tự nhiên mắt nàng ầng ậc nước:

          - Anh à... Đêm qua gặp em trên zalo ổng ấy nói nhiều lắm. Rồi ổng khóc.

          Y bật cười. Ông già tám mươi tuổi mà khóc chắc ngộ lắm nhỉ?

          - Ngó ổng khóc thấy tội lắm anh à. Vừa mếu vừa khóc bảo rằng từ nay mất em, anh không thiết sống. Rồi khóc thút thít cả nửa tiếng đồng hồ, nước mắt nước mũi giàn giụa.

          -Vậy vợ ông ấy đâu? Bà ấy để yên à?

          - Hình như ổng vào nhà vệ sinh đóng kín cửa khóc và nói điện thoại trong đó.

          Y không thể cười được nữa. Chao ôi...

          - Ông ấy đồng ý để em lấy anh. Nhưng bảo rằng phải cẩn thận vì những thằng bỏ vợ hoặc bị vợ bỏ thường là chẳng ra gì.

          Ông ta nói không sai. Y đã chường mặt để chịu những lời chỉ trích kiểu như vậy. Nhưng y không sống được với vợ thì ly hôn. Đơn giản thế để không làm khổ nhau và tìm hạnh phúc mới. Còn ông ta lừa dối vợ đi cặp bồ hàng mấy năm liền? Đấy là đạo đức là tốt đẹp ư? Bây giờ thì y đã hiểu: Ông ta xuất chiêu cực hiểm để cản không cho nàng đến với y. Để nàng buộc mãi mãi tôn thờ phục vụ cho đến lúc ông ta chết.

          - Lão này quái thật. Lão không muốn em đến với anh- Y nóng mặt gằn giọng.  

          Nàng ào đến ôm chầm lấy y: “”Đừng nói thế anh ơi. Ông ấy đồng ý rồi mà. Em tự do rồi mà. Anh đừng nóng.

          Nàng dụi mặt vào cổ y mơn man. “Yêu em đi nào!”     

          Khuôn ngực căng của nàng dán vào ngực y, cặp đùi đầy đặn của nàng quấn lấy chân y khiến đầu óc mê mụ toàn thân bay bổng. Kệ! Phải chiếm hữu. Trong đầu y tự nhiên loé lên ý thức phải giành giật.

          Y dìu nàng đến bên giường và hấp tấp cởi nút áo của mình. Nàng cũng vội vàng trút bỏ áo quần rồi ngoan ngoãn lên giường chờ đợi.

          Trước mặt y là toà thiên nhiên tuyệt đẹp. Như Vệ nữ. Nàng Vệ nữ vươn cánh tay về phía y: Anh ơi!

          Y run người. Toàn thân căng cứng. Nhào tới.

          Chợt y khựng lại. Một vết sẹo màu xám mờ in dấu răng người đọng lại trên bầu vú trắng hồng của nàng. Như thể vết răng bập vào da trái bưởi. Và khắp người nàng những vết sẹo dài như vết cào cùng với những vết răng như vậy in mờ mờ trên  bụng, trên đùi... Cái đẹp đẽ nõn nà đã bị cắn xé thô bạo.

          Y tưởng như đang thấy cái đầu trụi hói của lão Đơn đang chúi vào những chỗ ấy, hàm răng vàng khè đang cắn xé nơi ấy. Và thấy cả thân hình già nua xương xẩu, hai cánh tay khẳng khiu với những cái móng dài nhọn đang cấu xé trên thân thể của người đàn bà. Những kẻ bất lực không thể làm gì hơn nên tuyệt vọng cắn xé trả thù người đàn bà, trả thù tạo hoá sao bắt họ phải già nua. Còn nàng thì oằn người chịu đựng. Như bông hoa chịu đựng sự cắn xé của con sâu độc.

          Nàng chịu đựng vì cái gì. Vì sự cảm phục thần tượng, vì hàm ơn cả nể, vì sự thương hại hay vì sợ hãi, vì số mệnh? Nhưng y biết chắc chắn đó không phải là vì tình yêu tự nguyện dâng hiến.

          Nếu vậy sao nàng không dám bứt ra. Nàng có thể làm được điều ấy.

          Nhưng có lẽ không được. Vì ông ta đang vị thế của kẻ thống trị? Vì nàng tự nguyện chấp nhận sự thống trị? Có lẽ cả hai điều ấy.

          Còn với y. Y chỉ là một anh lính trơn giải ngũ gặp nàng qua lời giới thiệu ất ơ. Sao dám so bì với người có công với nước, có công cưu mang nàng. Quyền năng của ông ta mạnh hơn y cả ngàn lần. Vậy y chẳng thể xen vào việc của người ta.

          Tự nhiên trái tim y như ngừng đập. Một nỗi lo sợ mơ hồ làm nó đông cứng lại. Lồng ngực y lạnh cóng. Cái lạnh lan toả toàn thân. Run. Y nhặt quần áo đang vương vãi dưới sàn nhà mặc vội vào người.

          Rồi y hấp tấp thu dọn đồ đạc tống vào va ly.

          Nàng giàn giụa nước mắt. Ê chề khóc.

*

*   *

          Trời vẫn mưa.

          Xe ngoăn ngoắt đổ đèo Pren.

          Nhìn lên phía đầu xe, cái gạt nước hối hả lau nước mưa đọng trên kính phía trước như người ta chùi vội nước mắt đang tuôn. Cua tay áo và vách taluy thẳng đứng chắn tầm nhìn bên phải. Nhìn sang bên tay trái rừng thông ngút ngàn. Những cây thông cỡ một người ôm song song đứng sắp hàng ngay cạnh đường. Tay thông rủ xuống thả từng giọt nước mắt.

           Y đang đi xa Đà Lạt của những khúc ca mộng mơ. Đang bỏ lại Đà Lạt sương giăng mây phủ.

          Nhìn về phía sau thấy Đà lạt trắng mưa, mịt mù mây đục.  Chợt y nghĩ tới tấm hình Ngọc Liên với khuôn mặt xinh đẹp, nước da trắng, đôi mắt buồn thăm thẳm, mái tóc dày đen xoã xợi phủ khăn xô trắng. Áo xô cũng trắng. Như vầng mây trắng nhẹ quyện bên cái quan tài phủ vải đỏ...

          Nhớ tới ánh mắt cười lấp loá niềm vui của Ngọc Liên khi đón y ở bến xe ngày hôm qua... y thảng thốt nhận ra nàng đang cần y. Cần y để giải thoát.

          Nhưng mình có tự giải thoát được không?

          Y thở dài. Liệu có nên quay trở lại?

                                                                                      

HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT TỈNH NAM ĐỊNH

          Địa chỉ:  171 Trần Hưng Đạo - Thành phố Nam Định
          Điện thoại: (0228) 3849430 - Email: vannghenamdinh18@gmail.com
          Website: http://hoivhnt.namdinh.gov.vn
  Giấy phép của Sở Thông tin và Truyền thông Nam Định số 04/GP-STTTT ngày 19/12/2018
          Chịu trách nhiệm xuất bản: NSƯT. Nhạc sĩ Kiều Khắc Dư - Chủ tịch Hội