Lê Thế Điệp
Văn Nhân số tháng 3+4
Tản
văn
“Mẹ...ơi !
Con đã già rồi..., con ngồi... nhớ mẹ, khóc như...trẻ con…” (lời bài hát của NS
Trần Tiến)
Đúng như lời
trong bài hát, tôi đã thật sự khóc khi nghe lần đầu, có lẽ đó là cảm xúc mộc mạc,
chân thành mà chỉ những người đàn ông ở độ tuổi nhất định nào đó, đã mất mẹ rồi,
mới có thể có được
Lần đầu cảm
nhận được tình mẹ bao la là khi tôi đang còn trong thời kỳ vô thức (mãi sau này
tiềm thức trong tôi mới định hình ra nó). Hồi đó nhà tôi tản cư, ở nhờ nhà bác
Nông, lần ấy các anh không thể dỗ dành tôi dứt cơn hờn gắt ngủ. Giữa lúc ầm ỹ
huyên náo nhất: anh cả vừa ôm, nhẹ rung, vừa khe khẽ ru: "...Em ơi..., em
ngủ...cho ngoan...". Rồi người thì quạt phành phạch, người thì hoa tay múa
chân làm trò hy vọng em sẽ cười. Người không biết làm gì cũng chạy quanh cổ vũ:
"Eem nhoan...eem nhoan” tất cả đều nhễ nhại mồ hôi, mệt mỏi, chán chường
mà thằng em thì vẫn giàn giụa nước mắt thì mẹ về.
Không gian
chợt tĩnh lặng. Mọi người thở phào rồi trở lại ríu rít như thường ngày. Mẹ nhẹ
nhàng ôm bằng một tay, tay còn lại tháo bớt nút áo, kiểm tra trán, mắt và cuối
cùng là mân mê từng bàn tay, bàn chân nhỏ xíu của tôi, theo nhịp đu đưa nhè nhẹ
của cánh võng. Mọi việc diễn ra chỉ trong phút chốc, nhưng đã khiến tôi phải
nhoẻn cười, mặc dù vẫn còn những cơn nấc dài. Không cần tôi phải lần tìm theo bản
năng, mẹ cho tôi dòng suối mát ngọt lành, chắt chiu từng giọt từ đất, từ trời,
từ tình yêu của mẹ. Trong khi tôi mải mê, khoan thai tận hưởng thì những cánh
cò huyền ảo đã rập rờn tới theo lời ru của Mẹ, mang lại sự sảng khoái, êm dịu đến tận cùng.
Tôi không thể cưỡng lại, đôi bờ mi đang dần khép xuống với nụ cười trên môi, vệt
lệ vương trên má chưa kịp khô. Đó là điều đơn giản nhất nhưng thật kì diệu, vì
chỉ có tình mẫu tử mới có thể dễ dàng đến thế. Từ lời ru của mẹ, những cánh
cò...ánh trăng vàng...lũy tre làng...đã theo con đến tận bây giờ. Đó phải chăng
là điểm khởi đầu của lòng nhân ái, tình yêu cha mẹ, tình yêu quê hương trong mỗi
con người?
Và bao năm
qua, tôi đã luôn trăn trở, ưu tư về người mẹ...kỳ lạ của tôi, người phụ nữ rám
nắng, dáng cao gầy với quang gánh trên vai trông nhỏ nhẹ, giản dị, khiêm nhường.
Theo nhiều người kể, thời thanh xuân, mẹ là cô thôn nữ thùy mị, đoan trang con
nhà gia thế trong vùng, có vẻ đẹp rất phù hợp chuẩn mực thời bấy giờ với tóc
dài, da trắng, mắt bồ câu, môi trái tim, răng nhuộm đen, gương mặt phúc hậu nên
rất nhiều trai làng trên, xóm dưới từng thổn thức...ước ao. Điều đáng nói nữa
là trong cuộc đời 80 năm của mình, mẹ đã có gần 60 năm liên tục sống và mưu
sinh nơi phố xá, là môi trường có thể làm con người thay đổi từng ngày, từng giờ
như Nguyễn Bính đã tinh tế nhận ra:"...Hôm qua em đi tỉnh về/Hương đồng
gió nội bay đi ít nhiều..". Ấy vậy mà mặc cho thời gian cứ trôi, mặc cho
xã hội phát triển, mặc cho lòng người đổi thay, mặc ai nói ngả nói nghiêng thì
từ giọng nói của mẹ vẫn mang đậm âm sắc quê hương làng Quỳ Chữ nói riêng và phụ
nữ Bắc Trung Bộ nói chung. Hàng ngày, mẹ vẫn vấn tóc, trùm khăn, áo yếm ở trong
áo cánh nâu, bao thắt lưng ruột tượng, quần nái đen, đi dép lê... Nhưng ít ai
có thể tin rằng đằng sau vẻ quê mùa lại chứa đựng cả một kho tàng truyện đủ các
thể loại từ cổ tích, truyền thuyết, thần thoại, tình cảm, trinh thám, kinh dị…
từng kể cho chúng tôi suốt những năm tuổi thơ mà không hết. Ngày đó, tôi nghe cũng
không hiểu gì hoặc chỉ lơ mơ, nhưng sau lớn rồi đọc lại thấy thân quen tựa như
đang sải bước trên đoạn đường ta đã từng qua. Mẹ kể rất hay, hấp dẫn và chi tiết,
cứ như chính tác giả đang kể lại. Nhiều hôm ngồi trên giường nghe mẹ kể, anh em
tôi không ai dám đưa chân xuống đất nữa. Những chuyện tôi còn nhớ, cơ bản như
Âu Cơ - Lạc Long Quân, Sự tích bánh Chưng bánh Giầy, Thạch Sanh, Tấm Cám, Sơn
Tinh Thủy Tinh, Thánh Gióng, Lưu Bình Dương Lễ..., cả các truyện của thế giới
và Trung Quốc: Con ngỗng vàng, Cô bé bán diêm, Alibaba và 40 tên cướp, Aladil
và cây đèn thần..., Mạnh Lệ Quân, Lưu lạc giang hồ. Lương Sơn Bá - Chúc Anh
Đài, Tam Quốc, Tây Du Kí...Đặc biệt, mẹ đam mê và thuộc như cháo chảy Truyện Kiều.
Ở ngoài đời, khi gặp tình huống là mẹ sẽ lẩy ngay đoạn Kiều phù hợp nhất. Sau
này, tôi cũng hay đọc sách nhưng để kể được như mẹ thì tôi đành bó tay. Đó là
điều không lí giải được, vì chỉ học tương đương lớp 3 bây giờ không hiểu mẹ đọc
lúc nào và đọc như thế nào.
Trong thời
kì chiến tranh, khi đưa các con về sơ tán ở quê hay ở Đông Ninh mẹ quyết định
chạy chợ để kiếm thêm thu nhập. Ban đầu chỉ là ý định làm tạm thời bởi sau khi
về thị xã(hết đợt ném bom lần 1) mẹ lại đi làm hợp tác xã thủy tinh Hà Sơn, nơi
mẹ từng làm trước khi đi sơ tán. Sau khi hòa bình(1973), kinh tế dần khó khăn,
mẹ quyết định sẽ chạy chợ lâu dài. Có vài người bạn rủ mở sạp hàng nhưng mẹ không
đồng ý mà chỉ ra chợ mua bán lặt vặt lấy công làm lãi, kiếm cho con đồng quà tấm
bánh và rau cỏ hằng ngày. Mẹ chỉ bán những thứ ai cũng có thể mua, những loại
ai cũng cần hàng ngày như rau củ quả, bồ kết, các loại gia vị như hành tỏi, gừng
nghệ, chanh ớt, v.v. Nhờ gánh hàng của mẹ, chúng tôi hiểu sâu sắc ý nghĩa, giá
trị và sự thú vị của những món quà từ chợ, mùa nào thức ấy mà đậm đặc chất quê
hương và thế nào là"Mong...như mong mẹ về chợ!". Mẹ đã không quản nắng
mưa, ngày ngày dầm mưa dãi nắng chỉ với mong mỏi chúng tôi mỗi ngày một khôn lớn.
Có những hôm đi các chợ huyện họp phiên, từ sáng sớm đến tối muộn mới về, không
biết mẹ đã từng qua bao dặm đường chỉ bằng đôi chân của mình? Nhiều hôm đi ra
ngoài đón mẹ, tôi muốn gánh đỡ mẹ một đoạn, nhưng tôi chỉ đi được vài mét là
đau vai không chịu được. Thế mới biết sự dẻo dai của mẹ hơn 25 năm kể từ ngày
còn chiến tranh, xuyên suốt thời bao cấp đến thời đầu của đổi mới. Từng mớ rau,
mớ tép, con cá, lạng thịt, mẹ âm thầm, nhẫn nại đổi bằng sự lao động trong khó
khăn vất vả, để hàng ngày hàng giờ thẩm thấu vào mạch máu của chúng tôi để nuôi
dưỡng từng tế bào. Công lao của mẹ không thể đong đếm được. Việc làm của mẹ nhỏ
bé, khiêm nhường nhưng thật lớn lao, vĩ đại.
Vào một
ngày đầu tháng năm năm Đinh Hợi, mẹ kêu hơi mệt. Mọi người tưởng bình thường vì
hôm trước mẹ cùng các cụ trong khu tụ họp vui vẻ. Mẹ ở nhà cả ngày không ra
ngoài, buổi chiều như có linh tính, mẹ bảo con gái tắm rửa, thay quần áo, chải
tóc cho mẹ. Xong việc, mẹ đuổi con gái về để mẹ nằm nghỉ. Câu cuối cùng mẹ hỏi
anh hai mới đi Hà Nội về: Mi vô thăm, bố ra răng? (Là "Con vào thăm, bố thế
nào?"). Rồi mẹ chìm vào giấc ngủ... mãi mãi rất nhẹ nhàng, thanh thản...Năm
ấy mẹ vừa 80.
Đối với
tôi, mẹ chỉ như đang đi một phiên chợ xa...