Tin mới


Thống kê truy cập
  • Đang online: 1
  • Hôm nay: 1
  • Trong tuần: 1
  • Tất cả: 1
“TÌNH CHÚNG TA BẮT ĐẦU KHI MÙA THU TRỞ LẠI”

Đã là đầu tháng 11 rồi, nhưng giờ nó mới cảm nhận được mùa thu. Mùa thu nhẹ nhàng, êm dịu, mềm mại và tha thiết như chiếc lá rơi nghiêng, biêng biếc, khe khẽ mà âm thầm. Thu đến, tiết trời se lại, không khí lại như giãn nở ra, trong vắt như mặt ao êm ả. Thu đến, dậy sớm hít đầy một lồng ngực là luồng khí mới căng tràn trong lá phổi, khiến cơ thể như mới ra, như nhẹ nhàng hơn.

    Sắc thu hiện hữu trên những chiếc lá hai bên đường nó đi học, ngả vàng dịu dàng hơn, một màu vàng không chói mắt, màu vàng không rực rỡ như nắng hè mà là màu vàng xanh nhè nhẹ, nhẹ như nắng sớm ban sương. Nó thấy từng hạt nắng nhảy nhót trên chiếc lá ấy, thấy từng hạt sương lăn tăn rơi xuống kẽ lá, trượt dài trên cuống rồi nhạt dần.

    Bầu trời trong mắt nó như cao hơn, trong veo, được bao phủ bởi sắc dương man mác. Mây thu trắng muốt, trắng như bông nhưng nhẹ hơn bông. Người ta nói mây đen là do đang trĩu nặng những hạt mưa, những giọt nước hay những sầu muộn chuẩn bị rơi xuống thế gian. Có lẽ vì thế mà mây thu khiến lòng người êm dịu. Gió thu man mát, kéo theo hương hoa sữa bay nhè nhẹ, lan tỏa khắp không gian, lan vào trong cả trái tim và tâm trí. Làn gió ấy mơn man tâm hồn đang yếu mềm và tấm lòng đang thương tổn. Liều thuốc chữa lành miễn phí đó là món quà tuyệt hảo của thiên nhiên. Nó thì thầm rằng con người hãy gạt bỏ mọi phiền ưu, cất hết suy tư, ủy thác hết phiền muộn cho gió, để gió cuốn đi thật xa, thật xa và biến mất vào không trung; chỉ để trả lại hương hoa sữa phảng phất trong hồn người.

    Mùa thu ở quê nó cũng là mùa gặt. Bà con nông dân quê nó gặt xong thì đốt luôn rơm rạ tại ruộng để tạo không phải mang về nhà và chờ vụ sau nên khói tỏa khắp nơi, không thơm nồng như xưa mà cay xè đôi mắt. Bởi vậy nó còn gọi vui là mùa khói. Khói chiều làm mờ đi không gian trước mặt, che đi tầm nhìn, chỉ thấy mũi ran rát, chỉ thấy mắt nhòe nhòe, ươn ướt. Thế nhưng, khói chiều cũng chẳng thể làm nó bớt yêu cái êm dịu của hoàng hôn thu. Nắng thu nhè nhẹ, nên hoàng hôn cũng nhẹ như nắng. Khi mà ánh mặt trời vẫn chiếu sáng, ta đã có thể dễ dàng thấy được màu vàng cam xen đo đỏ của mặt trời. Có lẽ vì vậy mà nó thấy bóng người đậm hơn, cái bóng của ngôi nhà, của cây cối cũng đậm hơn, đậm hơn nhưng không rõ nét.

     17 giờ 40 phút, chợ chiều nho nhỏ gần nhà nó càng lúc càng rôm rả, người mua,

người bán, vài thứ thôi, không nhiều nhưng vẫn đủ cho bữa cơm chiều đầm ấm. Cái nắng nhẹ chiếu trên mặt các cô, các chị, họ cười nói vui vẻ, huyên náo. Nó theo sau bà nó, nó thấy cái nắng cũng nhảy nhót trên những vết chân chim, những chấm đồi mồi của bà nó khi bà đang lom khom lựa vài mớ rau nó thích, cái nắng cũng nhảy nhót trên từng sợi tóc đã hai màu của bà, nhảy nhót cả ngả màu thời gian. Cứ đến độ thu về, nó lại thấy lòng nó bâng khuâng, xao xuyến, dịu êm, có lẽ thu khiến lòng người nhẹ đi những phiền muộn của đời sống để dành những khoảng trống cho điều gì đó tuyệt vời hơn chăng?

    Quê hương dường như tươi tắn hơn trong sắc thu. Mái ngói đỏ trên căn nhà cấp 4 của ông bà nó cũng tươi hơn dù đã bị phong rêu bám đầy ngóc ngách. Cây na bà nó trồng cũng tỏa ra mùi lá hăng hắc, nghèn nghẹn trong mũi, theo gió thu bay trong tuổi thơ nó, một khoảng trời tuổi thơ đầy thu. Cái nắng thu mang theo con ngõ nhỏ quanh co chạy thẳng vào tim nó trong những buổi chiều đạp xe rong ruổi cùng đám bạn. Bà nó cứ nhắc mãi, sợ nó phóng nhanh mà nguy hiểm, thế nhưng đứa trẻ mới lớp 2 làm sao hiểu được, nó chỉ biết vui, biết đùa với nắng, với gió thu ấy thôi. Vậy đấy, đến khi nó ngã chổng vó lên trời, cũng chỉ biết cười hì hì hối lỗi với bà, rồi lại đợi bà chở về bôi thuốc. Bóng hai bà cháu một lớn, một nhỏ, chầm chậm lướt trên đường, và cả bóng của chiếc xe đạp Thống Nhất, mà hồi nhỏ nó thấy khổng lồ gấp năm, gấp sáu lần với cái xe đạp cà tàng bé tí teo mà mẹ xin cho nó. Ngã đau điếng, nhưng nó chỉ tức mắt cái nắng thu vẫn nhảy nhót, quay đều cùng nan xe đạp của bà, thỉnh thoảng còn phản chiếu thẳng vào mắt nó, khiến nó nheo nheo. Nó thấy nắng thu cười như trêu đùa, hương thu nhè nhẹ trên cánh đồng làng bao la bát ngát. Thu cho nó cảm nhận cái nắng, cái gió nhẹ nhàng, thoảng vào không gian chút gì u tịch làm cổ kính hơn mái đền mà mẹ hay dắt nó đến vào mỗi dịp rằm, dịp đầu tháng. Nó cười nhẹ, thu cũng vui, mùa thu dắt nó đi trên từng khoảnh khắc tuổi thơ, trên con đường tràn ngập ánh nắng, tiếng nói, tiếng cười, mùa thu hài hòa cho nó lớn, cho nó kí ức về cả vùng trời làng quê yêu dấu, thân thương.

   Thu đến, nó hay nhớ về kỉ niệm cũ. Cái thời nó mới vào cấp 3, mùa thu đầu tiên nó bước vào mái trường nó hằng ao ước, nó lạ lẫm với từng góc sân con con, với từng chiếc lá phượng, lá bàng, lạ với cái bảng mới, bàn mới, ghế mới, lạ với cả mùa thu của trường nó.

   Đến giờ, khi 3 năm học sắp trôi qua, nó đã quen, quen lắm với mùa thu ở trường nó; vậy mà mỗi mùa thu đến, cảm xúc vẫn trào dâng nỗi niềm khó tả... Nó hay đến trường tập nhảy vào khoảng thời gian thưa vắng người, nó thấy thu như đang ôm trọn mọi vật trong không gian tĩnh lặng, để nó cũng tĩnh lặng ngắm nhìn thu, cảm nhận thu đang len lỏi mọi ngóc ngách, qua từng dãy nhà, từng phòng học, từng ngọn cây, bông hoa ở ngôi trường thân thương ấy. Đã 3 năm rồi, khi gió thu thổi qua, nó vẫn thấy từng chiếc lá rung rinh với nó, từng ngọn cỏ đan vào nhau mà ríu rít. Ba năm ấy, nó chẳng khi nào thấy cũ. Bởi lẽ chiếc lá phượng, lá bàng ấy cũng mới, ngọn cỏ ấy cũng đổi thay, màu sơn ấy đã phai nhạt mà thu cũng chẳng chịu đứng yên bao giờ. Thu luôn nhẹ nhàng trong cả khoảng trời thanh xuân của nó. Thanh xuân ấy có cô cậu học trò đỏ mặt bẽn lẽn, đi song song trong buổi chiều đầy nắng mà chẳng dám nói câu nào. Thanh xuân ấy có thứ tình yêu gà bông ngại ngùng, có người nó thương với nụ cười trong veo như trời thu êm ả, nâng niu trái tim nó trong mối tình tươi sáng, hồn nhiên nhất của cuộc đời, là những tháng ngày học tập đến mệt nghỉ, là những trận khóc oà vì điểm kém, có cơn gió thu nhẹ nhàng như mẹ hiền vuốt ve, an ủi. Rồi nó nhớ những chiều thu ngồi cùng mấy đứa bạn dưới tán cây tám đủ thứ chuyện trên đời, tiếng lá thu xào xạc trong gió như đang cùng chúng nó cười đùa, thích thú.

  Tâm hồn nó trong sáng hơn, trái tim nó được xoa dịu bởi hương thu, sắc thu, tình

thu. Từng nhịp đập con tim hòa quyện trong mùa thu của đất trời khiến nó tự hỏi: có bao giờ thu biết nhớ, biết thương như trái tim nó hay không? Có lẽ là thương, là yêu, rất yêu đấy chứ. Thiên nhiên ưu ái cho thu và thu lại ưu ái cho con người. Tim nó yêu làng mạc trù phú, yêu lũy tre, bờ đê nơi quê nhà bởi thu cũng yêu mà soi nắng, mà đưa gió dịu mát từng gốc tre, mái đình. Tim nó nhớ về tuổi thơ, tuổi thanh xuân là bởi mùa thu cũng yêu mà đong đầy mọi kỉ niệm, mọi kí ức về bà, về mẹ, về bạn, về bè. Vì lẽ đó mà mùa thu như chất xúc tác tuyệt mĩ gợi nhắc trong tim mỗi người về tình yêu thương. Trong cuộc sống bộn bề, tấp nập ấy, sẽ có những khoảnh khắc vì áp lực đè nén khiến nó quên yêu, quên thương, quên nhớ.

   Rồi khi thu đến, ánh sáng, cơn gió, mùi hương, sắc màu mùa thu sẽ gợi nhắc trái tim ấy về những điều giản đơn, nhẹ nhàng mà thuần khiết. Gạt bỏ mọi phiền lo, thu lấp đầy lòng người bằng tình yêu. Vậy nên khi đó, xin nó đừng quên yêu lấy thu, yêu lấy ngọn lửa luôn le lói trong tim, và sẵn sàng bùng lên soi sáng những thứ quý giá lấp lánh xung quanh vô tình bị che lấp bởi màu đen của những bận rộn, những lo toan.

   Mùa thu – mùa tình – mùa yêu thương – mùa kỉ niệm. Mùa thu tuyệt biết bao trong tâm trí, trong trái tim, trong tình người, nó khiến vạn vật như sát gần nhau hơn, như muốn dành mọi hơi ấm cho nhau để chờ đợi mùa đông giá lạnh phía trước. Thu đi qua để yêu thương ở lại, trong ánh mắt, trong nụ cười, trong nỗi nhớ. Vòng lặp một năm nữa qua đi, thời gian dần làm tình cảm phai nhạt, để rồi khi thu đến, một hành trình mới sẽ được mở ra, để một lần nữa: “tình chúng ta bắt đầu khi mùa thu trở lại”…

          Vũ Ngọc Anh -lớp 12A1- Trường THPT Nam Trực, huyện Nam Trực, NĐ

HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT TỈNH NAM ĐỊNH

          Địa chỉ:  171 Trần Hưng Đạo - Thành phố Nam Định
          Điện thoại: (0228) 3849430 - Email: vannghenamdinh18@gmail.com
          Website: http://hoivhnt.namdinh.gov.vn
  Giấy phép của Sở Thông tin và Truyền thông Nam Định số 04/GP-STTTT ngày 19/12/2018
          Chịu trách nhiệm xuất bản: NSƯT. Nhạc sĩ Kiều Khắc Dư - Chủ tịch Hội