Truyện ngắn
Mai Tiến Nghị
A lô... Thủ trưởng Nghĩa đấy ạ. Thủ
trưởng khỏe không? Ai gọi
mình là
thủ trưởng thế nhỉ? Giọng kim the thé nghe quen quen.
Mà mình chỉ là giáo làng,
có quyền chức gì bao giờ
đâu mà thủ trưởng.
Chắc tay nào trêu. Nghĩa
ậm ừ. Ai đấy?- Em đây. Hậu đây. Thủ trưởng không
nhớ à. - Hậu nào nhỉ?-
Hậu đảo ngũ... quân của thủ trưởng hồi
E Mười chín đấy. Chóng quên
thế. Rồi lại còn ở cùng E Năm mốt...Nhớ
ra chưa?
Vậy thì Nghĩa đã nhớ ra.
Ông ậm ừ: -Hậu đấy à. Ông đang ở đâu?-
Ở nhà! Già rồi còn đi đâu được nữa. - Ờ ờ. Khỏe không? Em khỏe!-
Sao biết số điện thoại của mình mà gọi?-
Giời ạ. Đọc sách của thủ trưởng. Thấy cái số điện thoại. Vậy là gọi. Lên nhà em
chơi đi - Hậu rủ. - Ờ ờ... nhưng biết
nhà ông ở đâu mà lên. - Thủ trưởng
chóng quên thế. Làng Gành xã Mỹ Thượng... ngày xưa đã về nhà em rồi mà không
nhớ à?- À nhớ... nhưng
đường sá giờ khác lắm. Chả chắc có nhận ra. -
Không, chả khác mấy tý. Chỉ to hơn thôi. Ô tô
vào tận sân. Thủ trưởng lên nhé. Em đợi. Hôm nào lên thì điện cho em theo số này... Thì đi. Có
lẽ từ khi về hưu đến
giờ Nghĩa mắc cái bệnh thích di chuyển.
Nhất là từ hồi biết lái xe... Khoái
cảm được ngồi sau vô lăng một mình tung tẩy trên đường đã thành đam
mê đến mức nghiện. Chứ ngồi ở nhà rồi ngày ngày chìm trong men
rượu thấy đời u ám như trời
sắp có mưa giông. Chán. Đi để giải tỏa. Đi để mở mang. Hậu là lính của Nghĩa thời anh là Trung đội phó. Giờ hắn là cán
bộ cấp cao đã nghỉ
hưu. Vậy mà giờ một anh sĩ quan
cấp cao gọi anh trung sĩ lính trơn là Thủ trưởng.
Tréo ngoe thế. Đâm ngượng! Mà mình
có lỗi với hắn. Từ khi ra quân đến giờ nhiều lúc Nghĩa áy náy mãi
về việc đã làm với Hậu. Thôi già rồi. Lên gặp Hậu để giải
tỏa băn khoăn. Và để thanh thản.
Hè năm 1972
Trung sĩ Nghĩa thở dài nhìn con đường ngút
ngát. Cuối con đường là một cái
làng xa mờ. Mặt đỏ bừng, miệng khô đắng, đôi chân mỏi dừ. Quai dép
cao su thít chặt khứa vào mu bàn chân làm da chân ở đó xây
xát rớm máu và sưng phồng. Không
một bóng cây để có chỗ nghỉ.
Nhưng người bải hoải không nhấc chân
nổi nữa, Nghĩa ngồi phệt xuống vệ cỏ. Trước mắt
mọi thứ lòa nhòa vàng ệch màu nắng,
cảm giác cơ thể
đang teo lại như cái rọc khoai đặt
cạnh bếp lửa rừng rực. Nghỉ một tý rồi cố đi. Nhiệm vụ mà. Tổ sư
thằng khốn nạn. Nhẽ mà túm
được nó thì phải cho một trận. Bắt
mình phải suốt đêm lầm lũi đi bộ đến hơn
bốn chục cây số. Đấy là may còn đỡ được một chặng
ô tô. Chứ nếu không hơn
sáu
chục cây số...Chết dọc đường ai biết.
Nghĩa tụt xuống bờ ruộng...
đưa tay khỏa nước. Hàng trăm những con
vật như
đầu lá lúa loe ngoe bâu đến. Anh đưa tay
dụi mắt, cái gì thế này. Rùng mình.
Đỉa! Những con đỉa trâu, đỉa hẹ nâu bóng uốn éo đã chực sẵn chỉ đợi người động
xuống nước là lao tới. Cơn khát và nhu cầu
uống nước thắng cảm giác kinh tởm khi
nhìn đàn đỉa xanh rượt nhầy nhụa đông đặc như cá thả trong cái nồi của người buôn cá giống. Nghĩa vụm tay vội vốc nước. May quá. Không con đỉa nào bám kịp. Hớp nước ruộng vào đến đâu thì tỉnh người đến đó. Nhưng khi vào đến dạ dày thì bụng réo sôi ùng ục. Đói. Một cái bánh chưng ăn ở Phủ Lý lúc xuống xe
qua mười mấy giờ không còn gì trong dạ dày.
Cái ruột tượng vắt vai toen hoẻn mấy bát gạo... giá gặp nhà dân thì vào nấu
cơm nhờ. Giữa đồng không mông quạnh này thì đành chịu.
Hái mấy cái lá ấp
vào những chỗ xây xát ở mu bàn
chân thấy dễ chịu hẳn, Nghĩa
lấy những cái lá lót vào quai dép. Nào. Đứng lên. Lại tiếp tục.
Chắc chỉ ba cây số nữa
sẽ đến nơi.
Thằng khốn nạn! Mày
làm khổ ông. Vừa
đi Nghĩa vừa rủa thầm trong bụng. Thằng khốn
nạn ấy là Hậu- lính
của Trung
đội mà Nghĩa là Trung đội
phó. Hắn
đảo ngũ tối hôm kia. Đơn vị vừa hoàn thành
khóa huấn luyện ba tháng chuẩn bị
đi đánh nhau. Hành quân cả đêm từ
Nam Hà sang Ninh Bình.
Vượt
mấy cái quèn, đơn
vị vào đóng quân ở một thung
lũng nhỏ nằm chờ lệnh. Vừa đến
nơi đã nghe Tiểu đội trưởng Quangbáo cáo tiểu đội em mất thằng Hậu. Đại trưởng nghe vậy bảo lính của các
ông đào ngũ, các ông phải chịu trách nhiệm đến nhà nó mà bắt. Đi luôn! Chứ chậm
trễ, mai có lệnh lên đường thì các ông chịu kỷ luật.
Trung đội trưởng,
Tiểu đội trưởng phải lo quản quân,
Trung đội phó phải đi bắt đảo
ngũ. Như một quy ước ngầm. Khốn khổ. Trung đội
phó hơn ai được cái gì. Cũng súng dài ba lô nặng,
cũng phương tiện hai cẳng như lính trơn.
Cuốc bộ cả đêm, mệt rã người chỉ muốn nằm
vật ra mà ngủ. Chưa được nghỉ tý nào lại phải đi sáu bảy chục cây số, lại còn lượt về. Dễ đến hơn
trăm cây chứ ít đâu. Đến máy
móc cũng hỏng nói chi con người.
Có chối đằng giời,
đành phải đi thôi. Nghĩa
gãi đầu nói với đại đội trưởng rằng đi ban ngày nguy hiểm lắm vì máy bay Mỹ đánh
phá dọc đường. Cho tôi tranh
thủ ngủ một tý rồi chập
tối mới đi. Thấy có lý, Đại trưởng
gật đầu.
Gần tối, Nghĩa xuống
quản lý nhận tiêu chuẩn
ba ngày hai cân mốt gạo với hai đồng
tư. Tay quản lý mặt lạnh như kem đong cho bốn bát Bê năm hai. Sao lại có vậy? Nghĩa hỏi. Quản lý tưng tửng
rằng mỗi bát năm lạng hai... bốn
bát hai cân không phảy tám lạng. Thiếu không phảy hai lạng là để trừ
hao kho. Nghĩa điên người chỉ
muốn vả vào mặt hắn. Nhưng nghĩ làm vậy
chả được gì, anh xuống nước
thân mật thông cảm cho tớ
thêm tý. Hắn đong
thêm cho lưng bát nữa rồi bảo hậu hĩnh rồi. Quý lắm đấy nhá.
Thôi đi đi.
Vượt mấy cái quèn mệt vã mồ hôi. Khoảng chín giờ tối Nghĩa mới tới
Phủ Lý. Mua cái bánh chưng bốn hào, uống hai cốc nước chè xanh mất thêm năm xu. Dưới ánh đèn dầu tù mù nhìn khuôn mặt hốc hác của Nghĩa, bà chủ quán hỏi chú về đâu? Cháu về Nam Định. Vậy bắt ô tô
mà về. Mấy ông ô tô tải hay ghé đây uống
nước. Ngồi đợi gần tiếng đồng hồ sau một cái xe tải sịch đến. Về đâu? -Về Nam Định. Năm hào, có đi thì đi? Nhẩm
trong bụng. Mất thêm năm hào đỡ ba chục cây số. Nghĩa leo lên thùng xe. Xe ậm ạch
chạy, đường sá ổ gà ổ voi xóc như lên
đồng. Nửa đêm xe thả người xuống đầu thành phố Nam Định. Còn hơn hai chục cây số nữa mới về tới Mỹ Thượng.
Nghĩa lần mò thập thõm đi bộ suốt đêm.
Bây giờ thì Nghĩa lê bước trên đường bờ ruộng với đôi chân mỏi
nhừ bỏng rát. Ông mà túm được thì ông đập chết mày... thằng Hậu khốn nạn kia ạ.
Binh nhì Nguyễn Văn
Hậu dáng người nhỏ thó với cái
lưng hơi gù, đang
lúi húi ngoài ngõ đánh vật với bó rạ to như con trâu.
Chợt nghe: Hậu! Hắn giật mình ngẩng
lên. Trước mặt hắn là Trung
đội phó với sắc mặt đỏ gay mắt lồi lên từ hai cái hố mắt hốc
hác, quai hàm bạnh ra nghiến lại.
Bó rạ đang bó dở đổ xòa trên nền
đất. Chàng binh nhì trắng
bợt mặt mũi mồm lắp bắp thủ...trư... Nghĩa tiến đến, tay trái anh túm cổ áo chàng
lính trơn tội nghiệp, tay kia giơ cao, miệng rít lên:
Khốn nạn! Thất thần, Hậu chỉ biết ú ớ mẹ...
em...ốm. Cánh tay Nghĩa đột ngột rũ
xuống. Ơ... mẹ nó ốm. Sao mình không
biết. Vẫn túm cổ áo
người lính, Nghĩa hỏi: Bố đâu? -Chết rồi!
Vậy không có ai à? -Dạ còn mỗi đứa em gái đang đi học cấp hai...
Nghĩa buông tay khỏi cổ
áo Hậu.
Phải làm gì bây giờ.
Nghĩa bặm môi nhìn thẳng vào mắt Hậu. Ở đấy có một chút bối rối nhưng thành thực.
Tự dưng thấy thương. Thôi được rồi. Nghĩa hất hàm: Đứng yên đấy!
Nghĩa quay người sải
chân bước. Anh ra cái quán gần đó vét
túi còn một
đồng tư, mua được bốn quả cam xanh và hai lạng đường
vàng. Khi quay trở lại
vẫn thấy cái dáng gù gù của Hậu bên
cạnh bó rạ. -Vào nhà! Nghĩa ra lệnh. Hậu lút
cút vác bó rạ đi trước. Tới
sân, hắn ném bó rạ xuống
đất rồi ngập ngừng mời thủ trưởng
vào ạ.
Nhà vách đất lợp rạ. Mái
nhà vài chỗ trống hoác
nhìn thấy trời, tuyềnh toàng chả có gì
ngoài một cái chõng tre giữa
nhà và một cái giường nơi góc nhà. Trên giường lù lù một đống chăn.
Hậu đến bên giường khẽ
kéo mép chăn: Mẹ. Có Thủ trưởng đến...
Cái chăn khẽ động đậy rồi một khuôn mặt
nhỏ thó già nua ló ra. Ánh mắt
mệt mỏi nói bằng giọng khào khào: Thủ trưởng đến à.
Quý hóa quá. Nào đỡ mẹ dậy.
Mẹ Hậu ốm thật!
Nghĩa vội vàng đến
bên giường: Mẹ cứ nằm đi ạ. Nghe tin
Hậu bảo là mẹ ốm nên đơn vị
cử con về thăm. Có chút
quà của đơn vị để mẹ bồi dưỡng. Anh
đặt cái bọc giấy báo gói mấy quả cam và vài lạng đường xuống bên cạnh bà cụ. Bà mẹ
Hậu lúng túng: Thủ trưởng
đã về thăm lại còn quà cáp. Quý hóa quá ạ.
Biết lấy gì cảm ơn các thủ trưởng
bây giờ. Mắt bà rưng
rưng. Nhìn thân người nhỏ
thó, tấm lưng còng, khuôn mặt bấy bớt của mẹ Hậu mà Nghĩa
xót xa. Giống mẹ mình. Nếu
giờ mẹ mình cũng đang ốm, cũng đang ngóng
mình? Tự dưng anh thấy ngượng. Thế mà lúc
nãy suýt nữa mình đã tát Hậu. Nếu mình đánh nó
thì không biết sự thể bây giờ sẽ như thế nào. Anh bối rối không dám
nghĩ tiếp. - Hôm nay mẹ đã khá chưa ạ?- Cũng còn mệt lắm thủ trưởng
ạ. Tôi đã cấm con em
không được nói gì để thằng
Hậu yên tâm. Nhưng em nó cứ gửi
thư. Tối mịt hôm qua cháu
nó mới
về đến nhà mà sáng nay các thủ trưởng đã đến thăm. Quý hóa quá ạ.
Thủ trưởng ngồi nghỉ tôi mệt nên
xin phép ạ.
Rồi bà lại
kéo chăn trùm người.
Bắt nó đi ngay bây giờ thì khổ nó. Mà để nó ở nhà
thì tội mình. Nghĩa lúng
túng trước tình huống này. Giá
mà anh có quyền thì sẽ cho
Hậu nghỉ mấy ngày chăm cho mẹ
khỏi ốm. Nhưng cái chức Trung
đội phó đầu binh cuối cán không
cho anh cái quyền ấy. Bối rối quá. Có lẽ vẫn phải bắt nó đi thôi. Quân lệnh như
sơn. Nó cũng không
thể oán mình mà cấp
trên cũng chẳng có cớ để khiển
trách mình không hoàn thành
nhiệm vụ.
Nghĩa nháy tay đào
ngũ ra ngoài sân: Đi! Anh nói cộc lốc và quay mặt đi. Nghĩa sợ phải nói cái lời
phũ phàng này. Và anh sợ phải nhìn ánh mắt của người lính thuộc quyền khi hắn
nghe cái mệnh lệnh vô cảm.
Lặng đi một
lúc. Nghĩa không thấy Hậu nói
gì. Lát sau một tiếng vâng
nặng nề. Nghĩa quay lại Hậu đang
cúi mặt di ngón chân trên nền mặt sân
đất. Rồi thấy hắn ngẩng
đầu lên: Thủ trưởng đợi em dọi nốt cái mái nhà và đánh cảm cho mẹ em rồi ta đi. Với lại... với
lại cũng trưa rồi thủ trưởng
ở lại ăn cơm!
Có vẻ hợp lý. Nghĩa xuôi tay: cũng được. Nhưng phải đi hết đêm đấy.
-Vâng. Nắng chói chang. Hậu
tha thêm mấy bó rạ
ngoài ngõ về dong dong vuốt vuốt rồi dùng cái sào đưa lên mái. Hắn vừa rút sào thì bó rạ lại
lăn xuống. Y như chơi trò tung hứng. Nghĩa đang ngả lưng trên
chõng nhìn ra mà sốt ruột. Thế
này thì đến tết cũng chả xong. Anh khoác cái áo vào rồi ra
sân: Để đấy tớ. Cậu leo lên mái đón rạ! Khi những bó rạ
đã được xếp gọn gàng trên mái thì Hậu bốc từng ôm rạ
phủ vào chỗ dột. -Ối giời... cậu làm vậy khác nào dẫn nước vào nhà. Để đấy! Nghĩa trèo lên thang gạt Hậu ra: đưa rạ cho tớ.
Làm như cậu thì gặp mưa càng dột.
Nghĩa vuốt từng nắm rạ nhỏ cấy
vào chỗ dột rồi chải xuôi theo mái. Hậu
lè lưỡi:
- Thủ trưởng giỏi thật. Em tưởng cứ phủ lên là xong.
- Tưởng cái con khỉ. Làm gì cũng phải học. Làm bừa thì chỉ có hại.
Chủ nhà cúi mặt ngượng nghịu. Thì ra thủ trưởng vẫn còn bực.
Một cái bóng gầy ngẳng
đội nón mê như bù nhìn
coi ngô hếch khuôn mặt đỏ lựng nhìn lên mái nhà. Hậu bảo em gái em đấy rồi
nói với xuống: “Cái Son đi học về đấy à. Không chào ai à”. Con bé lý nhí em chào các anh ạ. Nghĩa cười cười:
“Chào em. Đi học về
sao còn có cái
giỏ thế kia?” Con bé chưa
kịp trả lời thì Hậu đã ra lệnh: nấu
cơm đi. Rồi hắn quay sang Nghĩa: “Nó
đi học
về còn tranh thủ bắt mớ
cua về làm thức ăn anh ạ”.
Nghĩa sững sờ. Một con bé hơn chục
tuổi đầu phải chăm mẹ ốm, đi học về
phải bắt thêm mấy con cua để làm thức
ăn. Sao
khổ thế. Có lẽ phải
để thằng Hậu ở nhà mấy ngày...
Chợt lại nghe Hậu
quát: Ơ
hay
con bé này không nấu cơm còn chạy đi đâu. Giọng con bé
se sẽ ngập ngừng: em đi vay gạo.
Chết thật mình vô tâm quá. Tháng
tư đứt bữa... mấy nhà còn gạo. Nhà mình cũng vậy. Khoan đã! Nghĩa nói và thoăn thoắt bám thang tre trèo
xuống. Anh cầm cái rá từ tay
con bé rồi vào nhà lấy cái ruột tượng đựng
mấy bát gạo tiêu chuẩn
của mình trút hết vào đó. Gạo đây.
Em nấu
cơm đi. Nấu cả cơm anh
nữa nhé. Con bé ngước đôi
mắt trong veo nhìn anh như ân nhân và khẽ gật đầu.
Phải đến giữa trưa thì mái nhà mới được dặm xong. Nghĩa thở phào nhìn công trình của hai anh
em. Mấy chỗ dặm
lên vàng ươm màu rạ mới
trên mái nhà xám bạc như những miếng vá vụng về lạc
màu trên manh áo cũ. Cũng không đến nỗi nào. Giờ nếu mưa cũng không sợ dột.
Bé Son dọn cơm ra cái
chiếu trải giữa nhà. Một
nồi cơm nhỏ, một bát canh và một
đĩa cua rang muối... Nghĩa bảo Hậu mời mọi người
ăn cơm. Hậu bảo mẹ em
ăn cháo còn bé Son nó đi xin củ ráy dại để
tý nữa em đánh cảm cho mẹ. Thôi anh em mình ăn cơm trước.
Bụng đói nhưng Nghĩa ăn không thấy ngon.
Không phải vì bữa
cơm đạm bạc mà do canh
cánh trong lòng: Hoàn cảnh như thế này mà bắt Hậu đi thì
mình nhẫn tâm quá. Nếu trường
hợp mẹ mình ở nhà cũng vậy thì mình
sẽ xử lý như thế nào?
Lùa vội vài lưng cơm, Nghĩa đến
ngả lưng lên chõng tre và anh
thiếp đi lúc nào không biết.
Nghĩa giật mình tỉnh dậy thì trời đã chiều. Suốt đêm không ngủ lại
hùng hục
đi, hùng hục lợp nhà nên anh quá mệt, cái mệt
đã ngấm sâu vào cơ thể làm chân tay rụng rời bải hoải. Giá đừng
phải đi thì tốt quá. Nhìn sang thấy Hậu ba lô sẵn
sàng đang ngồi chờ. Đành phải dậy thôi. Nghĩa
lặng im một lúc nhìn cái sân đang úa nắng chiều,
rồi anh gọi Hậu lại: “Mẹ
đang ốm, để mình con bé Son nó không xoay xở được. Cậu
ở lại chăm mẹ hai ngày
nữa. Đến ngày mốt phải có mặt ở đơn vị. Nhớ chưa?”
Tưởng Hậu sẽ vui mừng vì
quyết định của Trung đội
phó. Nhưng hắn lạnh lùng: “Không
ạ. Em đi với thủ trưởng”. Rồi
hắn đến bên mẹ: “Mẹ ơi! Thủ trưởng
bảo con ở nhà vài hôm nữa rồi hãy đi. Nhưng
con sẽ đi cùng anh ấy
mẹ nhé”. Bà mẹ lồm
cồm ngồi dậy giọng bớt đục tuy
vẫn chưa hết mệt mỏi: “Cảm ơn Thủ
trưởng. Tôi đã khá hơn rồi. Khi cháu Hậu đánh cảm cho mới biết bị cảm mùa
lào, người ta lại cho uống thuốc tây nên bệnh càng nặng thêm. Giờ kiêng cữ dăm
bữa là
khỏi. Thủ trưởng cứ cho
cháu đi cùng cho vui”.
Hóa ra mọi tính toan của Nghĩa đều là thừa nhưng anh thấy nhẹ
lòng vì quyết định của bà mẹ.
Hai người đến
thành phố Nam Định khi
vừa sẩm tối. Vẫy được
một cái xe tải... Nghĩa hỉ hả.
Cứ đà này chỉ nội nhật đêm
nay sẽ về tới
đơn vị. Lại một phen xóc như xóc ốc. Nhìn sang thấy Hậu đăm chiêu môi
mím lại tự dưng Nghĩa thấy ngài ngại. Xe dừng ở Phủ Lý. Hai anh em nhảy
xuống. Ông lái xe rậm râu mặt đỏ như Trương Phi chắn đường hai người: Trả tiền!
Nghĩa giật mình nhìn sang Hậu ý muốn hỏi có tiền không? Hậu lắc đầu: em không
có. Nghĩa đành quay sang ông lái xe lễ phép thưa: Chúng cháu không có tiền, bác
cho chúng cháu xin. Lão lái xe mồm sặc mùi rượu chửi luôn: Đ.m chúng mày quỵt
tiền à. Bố đập chết! Lão xông vào Nghĩa. Lập tức Hậu nhảy vào giữa, hắn vươn thẳng
người che cho Nghĩa: “Người ta đã xin rồi. Giỏi thì đánh đi”. Lão tài xế gầm
lên: “Thách bố mày à!” Một quả đấm tung ra trúng mặt Hậu. Hắn lảo đảo. Hậu đưa
tay quệt mũi. Nhìn máu đỏ lòe ở bàn tay, Hậu nghiến răng: Hôm nay tao đập chết
lão già! Hắn bước ra mép đường nhặt một cục đá... Lão tài xế hoảng hồn khi thấy
Hậu bị chảy máu, y chạy vội vào cabin sập cửa. Hậu đuổi theo. Nhưng Nghĩa đã ôm
lấy Hậu. Thôi! Cũng tại vì anh em mình không có tiền. Mà người ta cũng chạy rồi...
Cái xe vội rồ máy lao đi. Hậu ném hòn đá vào vệ đường. Mắt lóe lửa, hắn ném cái nhìn vào Nghĩa. Có lẽ Nghĩa quên
ánh mắt ném lửa vào anh lúc đó vì nó đã ở vào khoảng
xa lắc lơ trong cuộc
đời. Nhưng cú điện thoại
hôm trước của Hậu đã gợi cho anh
nhớ lại ánh mắt ấy. Nó như một phần của quá khứ đã nằm yên trong đầu
Nghĩa cùng sự dằn vặt. Do mình mà một chiến
sĩ của mình bị đánh. Rồi anh nhớ
lại suốt chặng đường từ đấy đến đơn vị, gần
hai chục cây số, Hậu chỉ im lặng cắm
mặt mà bước, cái lưng như càng gù hơn. Hậu giận
anh. Nghĩa biết điều ấy nhưng lúc
ấy anh bối rối và đến giờ vẫn
thấy bối rối không biết
xử lý thế nào. Tiềm
thức con người rất kỳ lạ, Nghĩa
nhận ra ngay con đường năm xưa dù bây giờ đã
đổ bê tông hai làn ô tô chạy. Anh
cũng nhận ra ngay
cái ngõ xưa dù ngôi
nhà cũ đã được thay bằng một biệt thự xinh xắn. Một người đàn ông
cao lớn đang lúi húi với cái chậu
cây cảnh ở sân. Đúng là
Hậu rồi, vẫn cái lưng hơi gù ngày xưa chỉ có điều
đẫy đà hơn. Người đàn ông ngẩng lên,
ánh mắt ngạc nhiên dò xét. Nghĩa mở cửa xe bước đến gần: Nhận ra không? Nghĩa đây! Ôi thủ trưởng.
Hậu nắm tay anh lắc lắc: Chịu thủ trưởng, già
rồi mà còn lái xe. Nghĩa cười cười: Già cũng phải
cố vớt vát bù cho ngày xưa cuốc bộ rạc cẳng.
Khuôn mặt Hậu bỗng tạnh nét
cười, giọng chùng xuống: gần năm mươi
năm rồi...
-Nào
mời thủ trưởng!
Hai cái ly chạm
nhau sóng sánh. Ánh đèn chan hòa soi
hai khuôn mặt rạng rỡ đang
hồng lên men rượu. Nhìn cái dáng cao lớn của
người đang đối diện, Nghĩa dè dặt:
- Cái ngày xưa ấy buồn cười nhỉ. Đến giờ mình vẫn còn áy náy. Bỏ qua cho mình nhá. Mà giờ ông là sĩ quan cao cấp, mình chỉ là Trung sĩ lính trơn đừng gọi mình là thủ trưởng nữa nhá. Ngượng lắm! Hậu nhìn sâu vào mắt Nghĩa: Không! Em vẫn gọi anh là Thủ trưởng. Vì em vẫn nhớ chuyện ngày xưa. Vì nó là sự khởi đầu quyết định sự nghiệp của một con người. Nếu hôm về bắt em... lúc ấy anh xuống tay thì chắc em sẽ đảo ngũ vĩnh viễn. Thật đấy. Rồi cái lúc em định đập lão lái xe nữa. Nếu anh không cản lại thì chắc chắn em ra tòa án binh chứ chẳng đùa. Họ sẽ kiện đến đơn vị. Lúc ấy em sẽ là một thằng đảo ngũ, quỵt tiền lại còn đánh dân. Vậy thì bây giờ làm gì có thằng Hậu đang ngồi trước anh đây. Ngày còn sống, mẹ em vẫn nhắc đến anh. Cả con bé Son nữa. Nó là giáo viên cũng sắp nghỉ hưu rồi... Nghĩa nhìn sang thấy trong mắt Hậu lấp loáng. Có lẽ bởi ánh đèn. Hay thật. Ngày ấy Nghĩa xử lý mọi việc như bản năng. Cho đến bấy giờ anh vẫn băn khoăn không biết mình làm vậy là đúng hay sai. Nhiều lúc cảm thấy mình có lỗi. Thế mà Hậu lại cảm nhận và lý giải một cách rành rẽ. Có lẽ vì thấu cái nhẽ ấy nên Hậu vững vàng để thành đạt trong binh nghiệp.
- Hậu giơ cao ly rượu:
- Mời Thủ trưởng. Anh em mình hôm nay phải uống đến say. Ở đây chơi với thằng em, khi nào hết hơi rượu mới được về. Đảm bảo nguyên tắc đã uống rượu thì không lái xe. Thủ trưởng nhất trí không?
Ôi cái tay này. Giờ thì hắn
lại ra lệnh cho thủ trưởng cơ đấy. Nhất trí!