18/07/2022
Tôi ngồi trong quán cà phê
Văn Nhân 143
TRẦN HỒNG GIANG
Tôi
ngồi
trong
quán cà phê
Tôi ngồi trong quán cà phê
Có một đứa bé nhà quê đi vào
Hòa trong tiếng khách ồn ào
Chú mua vé số đi nào chú ơi!
Tôi nhìn nó, nó nhìn tôi
Cốc cà phê vẫn bốc hơi mờ mờ
Tôi thoáng giây lát bất ngờ
Nó khoanh tay đứng đợi chờ nhìn tôi.
Bỗng nhiên tôi thấy bồi hồi
Những hình ảnh từ xa xôi hiện về...
Tôi khi ấy cũng nhà quê
Đầu trần chân đất tóc hoe hoe vàng...
Bao năm biệt xứ xa làng
Kịp quen với những giàu sang thị thành
Nửa thánh thiện, nửa lưu manh
Vô tâm với những rách lành đói no...
Giờ xa xăm một bến đò
Cùng bao hoài niệm ấu thơ thuở nào...
Hiện lên mồn một vẫy chào
Ơi này thằng bé... tự hào nhà quê...!
Tôi ngồi trong quán cà phê
Tay run run đếm những tê tái buồn...
Bỗng dưng nhớ cánh chuồn chuồn
Năm xưa vẫn đậu bờ chuôm nhà mình.