NGUYỄN NGỌC ĐẠT
I. Chờ
con
Mẹ ngồi tựa cửa chờ con
Mâm cơm đã nguội người còn ngóng trông.
Nắng trưa hè, gió chiều đông
Con chưa về kịp, mẹ lòng xốn xang.
Thương con! Thương thật vô vàn
Chở che con suốt tháng năm đời người.
Tóc con nay chớm bạc rồi
Mẹ còn iu ấp như thời thơ ngây.
Mẹ ơi con đã về đây
Mâm cơm lạnh lại ấm đầy tình thương...
II. Mẹ
ơi
Mẹ lui về cõi thiêng liêng
Tan mưa, trời gọi nắng lên tiễn người
Thiên thu yên giấc mẹ ơi!
Nghĩa nhân truyền lại cho đời cháu con Tháng năm -
năm tháng mỏi mòn
Bể dâu vẫn giữ lòng son chẳng sờn.
Vườn nhà hoa bưởi ngát hương
Bao la lòng mẹ tiếng thơm đời đời
Trăm năm sống đẹp, sống vui
Nay theo cánh hạc về trời gió mây
Mẹ đi để lại phúc dầy
Cháu con tạc dạ ơn này muôn sau..
III. Mẹ về
qua giấc chiêm bao
Trăng len mở cửa vào nhà
Hiu hiu bóng mẹ về qua lưng còng
Mùa đông sưởi ấm lại lòng
Hương chanh mùa hạ, trái hồng gọi thu
Mẹ về đêm ấy hình như...
Mùa xuân chín mọng lời ru thuở nào.