Tin mới


Thống kê truy cập
  • Đang online: 1
  • Hôm nay: 1
  • Trong tuần: 1
  • Tất cả: 1
Lương y trong tuyến đầu chống dịch
Văn Nhân số 139

                     Phạm Khải Hoàn

                                                                            

                 Nhân vật :          - Ông Đức:                Cựu Chiến Binh

                                           - Bà Lê:                     Vợ ông Đức

                                           - Bác sỹ Vinh:           Con trai bà Lê

                                           - Bác sỹ Hợp:            Giám đốc bệnh viện

           Trong tình hình đại dịch COVID-19 đang là nỗi đe dọa đến sức khỏe và tính mạng của đồng bào ở nhiều nơi, nhất là những Thành phố lớn, đông dân cư và các khu công nghiệp. Nhân dân cả nước, muôn người như một, chung lòng, đoàn kết, thực hiện sự chỉ đạo của Đảng và Chính Phủ. Các ngành, các cấp đã tập trung cao độ, để góp phần đẩy lùi đại dịch COVID 19. Trong chiến dịch cam go này, đã xuất hiện nhiều y, bác sỹ, nhân viên phục vụ tận tâm chống dịch. Họ thực sự là những tấm gương sáng, điển hình, dám hy sinh quyền lợi, tình cảm riêng tư đến với vùng tâm dịch nguy hiểm, giành lại sự sống cho đồng bào, mà bác sỹ Vinh là người như thế. Hôm nay tại vùng quê ngoại thành, bà Lê hớt hải từ chợ về, thấy ông Đức chồng bà, dắt chiếc xe máy ra cổng. Bà vội nói:

Bà Lê:                - Ông đi đâu hả…Đang dịch dã thế này.Mọi người đang giãn cách.

                            Ông vào đây tôi hỏi đã.

Ông Đức:           - Cái gì mà cứ sồn sồn lên vậy.

Bà Lê:                - Tôi hỏi ông. Thằng Vinh có phải là con tôi không, mà ông đồng

                             ý cho nó đi chống dịch mãi Sài Gòn, không nói với tôi một lời.

Ông Đức:             - Ai nói mà bà biết.

Bà Lê:                 - Còn ai nữa…Ở chợ người ta nói: Nhà ông Đức có con là bác sỹ,

                              dừng cưới xung phong vào tận Sài Gòn chống dịch chứ ai.

Ông Đức:             - Mà đi chống dịch, chứ có phải đi ra mặt trận đánh nhau như tôi

                              hồi chiến tranh đâu, mà bà phải đắn đo suy nghĩ.

Bà Lê:                 - Dịch bệnh COVID-19 đều là giặc cả, một đằng nhìn thấy kẻ thù,

                              bắn giết đồng bào, một đằng vô hình, không nhìn thấy, nhưng

                              nó đeo đẳng bên mình…Đều giết người cả.

Ông Đức:             - Mà con mình, nó là bác sỹ, đi chống dịch là đúng chứ sao.

Bà Lê:                 - Đúng…Đúng cái gì. Năm 75, ông ở chiến trường về, vật lên, vật

                              xuống mãi, tới năm sáu năm, mới sinh được nó, chứ nhiều nhặn

                              gì…Hơn nữa nó ba bảy, ba tám tuổi rồi…Vậy mà ông để nó…

Ông Đức:             - Đi vài tháng, hết dịch rồi về, mà cứ toáy lên.

Bà Lê:                  - Hứ…Ông tưởng hết dịch ngay đấy hả. Này, mấy năm rồi, mà

                              xem chừng ngày càng phức tạp đấy thôi. Không khéo…

Ông Đức:             - Dịch dã nguy hiểm vậy, bà càng phải tin vào sự chỉ đạo của

                              Nhà nước, rồi tiêm vắc - xin và thực hiện tốt 5K, thì tôi tin

                              nhất định sẽ đẩy lùi được dịch.

Bà Lê:                 - Tin Nhà nước thì vẫn tin, nhưng tôi không thể hoãn cưới đến lần

                             thứ ba được nữa. Đấy ông xem, năm ngoái khách đã mời, cỗ bàn

                             đã đặt, đùng một cái dịch bệnh, thằng con xung phong đi chống

                             dịch ở Bắc Ninh, thế là lùi lại. Lần thứ hai, tưởng dịch đã hết,

                             tính đến việc cưới xin, thì dịch lại bùng phát ở Bắc Giang. Thằng

                              con lại xung phong tới tuyến đầu chống dịch. Còn lần này, chỉ

                              sắm một vài mâm, nội bộ gia đình, thì nó lại tình nguyện vào tận

                              Sài Gòn chống dịch…Thì hỏi ông…Tôi có chịu được không.

Ông Đức:             - Bà chỉ quan trọng hóa việc cưới xin. Chứ cả như tôi, chúng nó

                              ra Ủy ban đăng ký là xong.

Bà Lê:                  - Ông thật chẳng ra làm sao…Đây là phong tục của dân tộc.

                              Chúng nó là bác sỹ, kỹ sư cả, lại úi xùi thế, không sợ dân

                               làng họ cười vào mặt à…Mà cưới xong, thì cũng phải có

                              dăm bữa, nửa tháng, chúng nó ở với nhau chứ.

Ông Đức:             - Thời hiện đại, dịch dã như thế, đơn giản, càng tốt…Mà hồi ấy

                              tôi với bà, cưới xong ở với nhau ba ngày, tôi lên đường thì sao.

Bà Lê:                 - Thời tôi và ông có chiến tranh, cả nước phải đứng lên chống

                              giặc…Mà chiến tranh, làm ông khô cứng thì phải…Chứ bây

                              giờ hòa bình hạnh phúc như thế, ông chả tâm lý chút nào.

Ông Đức            - Có thể tôi không tâm lý bằng người khác, nhưng mình cần sống

                              và làm việc theo lẽ phải, dám hy sinh cái tôi nhỏ bé của mình,

                              vì cái chung của xã hội, vì tính mạng của cộng đồng chứ…Nên

                              tôi ủng hộ thằng con đi chống dịch đấy.

Bà Lê:                  - Vâng…Hai bố con ông, vì tính mạng mọi người…Còn tôi thì

                               không …Nhưng thằng Vinh nhà mình, phải cưới vợ xong, thì

                               muốn đi đâu cũng được.

Ông Đức:            - Dịch bệnh đang bùng phát như thế, bà không biết giữ cho

                              mình và cộng đồng hay sao, mà cứ khăng khăng đòi cưới.

Bà Lê:                 - Nhưng ông phải hiểu cho, hai đứa đã đứng tuổi rồi …Ông còn

                              định hoãn đến bao giờ nữa…Thôi, ông phải nghe tôi…Dịch

                              cũng cưới, rồi hãy đi.

BS Vinh:            ( Vào…) Mẹ bảo con cưới xong, hãy đi ắ…Không được đâu. Con

                            đăng ký đi rồi. Đầu tuần là vào Thành phố Hồ Chí Minh mẹ ạ.

Bà Lê:                 - Anh có còn coi tôi là mẹ không, mà làm vậy.

BS Vinh:             - Dạ…Con xin lỗi mẹ…Mấy hôm nay bận quá, bây giờ con mới

                              về thưa chuyện được với mẹ.

Bà Lê:               - Vâng…Đến lượt tôi biết, thì cả khu này ai chả biết…Nhưng thôi,

                            anh tới cơ quan xin lui lại, đợt sau đi.

BS Vinh:            - Mẹ ơi…Cả bệnh viện, biết bao y, bác sỹ, y tá xung phong đi

                            chống dịch, mà con xin hoãn để cưới vợ, thì kỳ cục quá, xấu hổ

                             lắm mẹ ạ.

Bà Lê:                - Kỳ cục, xấu hổ cũng không bằng lỡ dở tình duyên…Mà anh phải

                            hiểu tâm trạng của phụ nữ chứ. Cô giáo ba mươi tuổi mới bén

                            duyên với anh, mà hoãn cưới mấy lần rồi…Tỉnh mình mới có

                            một vài ca mắc…Anh tranh thủ cưới đi…Rồi đi đâu hãy đi.

BS Vinh:           - Mẹ đừng lo…Hai lần hoãn trước, chúng con đều vui vẻ, thống

                           nhất. Còn lần này, chính Hà giục con xung phong đi mà.

Ông Đức:         - Đấy, bà thấy chưa. Thanh niên bây giờ, tinh thần, lý tưởng có kém

                           gì tôi và bà trong thời kỳ chống Mỹ. Tốt nhất, ta cứ để chúng nó

                           tự quyết định cuộc sống, vận mệnh của mình.

Bà Lê:              - Ông lại buông thả với con rồi. Chứ cả như tôi, cứ phải có cháu nội

                           đã, thì làm gì, đi đâu tôi cũng gật.

Ông Đức:         - Thôi bà ơi…Thời đại 4.0 rồi, càng quý độc lập tự do…Nhất là đối

                           với tầng lớp trí thức, kỹ sư , bác sỹ, trình độ như vậy…Mình

                           càng phải động viên, những việc làm, tư tưởng dám nghĩ, dám

                           làm xả thân vì xã hội, đưa đất nước phát triển chứ.

BS Vinh:          - Mẹ ạ…Con đi chống dịch lần này, không chỉ đơn thuần, làm công

                           việc của một bác sỹ, mà quan trọng không kém, chính là sống

                           trong tâm dịch, để tìm ra kinh nghiệm, phát hiện sáng kiến hay,

                           trong phòng ngừa, giãn cách và điều trị,  để có lợi  nhất, giảm thiểu tử vong và thiệt hại kinh tế nữa  .

Ông Đức:           - Đấy bà thấy chưa…Thanh niên bây giờ, nó thông minh và có

                            trách nhiệm với cộng đồng. Đúng như Bác Hồ dạy: Lương y như

                             từ mẫu, thế cơ mà.

Bà Lê:               - Nhưng ông ơi, là người mẹ, thấy con mình trục trặc cưới hỏi như

                           vậy…Tôi xót xa lắm, không chịu được nữa.

BS Vinh:           - Không sao đâu mẹ…Chậm vài tháng, hay một năm, chúng con

                           vẫn chờ, vẫn chung thủy mà.

Bà Lê:               - Thế thì, tùy hai bố con…Nhưng mẹ sẽ gặp giám đốc bệnh viện

                           xem sao.

BS Vinh:           - Kìa mẹ…Mẹ gặp làm gì, để bác ấy thêm suy nghĩ.

Ông Đức:          - Sao bà lại can thiệp vào việc tổ chức, gây khó dễ cho họ vậy.

Lời dẫn:  Sau đó bà Lê lên phòng riêng. Bà đóng cửa lại, điện cho giám đốc bệnh viện ...Khoảng hơn chục phút sau, thì máy điện thoại của Vinh rung chuông. Anh đọc tin nhắn, rồi đeo khẩu trang, dắt xe máy ra cổng, đến đón cả Thu Hà người yêu, cùng vào bệnh viện gặp giám đốc.

BS Vinh:             - Chúng em chào giám đốc ạ .

BS Hợp:              - Ô kìa…Cô Hà…Hai em ngồi đi .

Thu Hà:              -  Dạ, vâng ạ .

BS Vinh:             - Nhận được điện của giám đốc, em đoán có liên quan đến Hà,

                             nên cả hai chúng em đến ạ.

BS Hợp:              - Vậy càng tốt…Là thế này. Tôi vừa nhận được điện thoại từ mẹ

                             bác sỹ Vinh, có đề nghị tôi xem xét lại việc bác sỹ đi hỗ trợ

                             Thành phố Hồ Chí Minh chống dịch…Bà nói, tôi mới ngớ ra,

                             nên điện cho anh đến đây để xem xét lại.

BS Vinh:             - Báo cáo giám đốc …Chắc mẹ em đề nghị hoãn chuyến đi của

                              em phải không ạ?

BS Hợp:              - Đúng thế…Khi lập danh sách đi chống dịch, không có tên đồng

                            chí, nhưng anh cứ khăng khăng tình nguyện, nên tôi đành ghi

                             vào. Khi mẹ đồng chí nói: Bác sỹ đã hai lần hoãn cưới vì dịch

                             COVID-19. Lần này chuẩn bị tổ chức cưới, thì lại nằm trong

                             danh sách đi chống dịch. Tôi mới ngã ngửa ra, bác sỹ Vinh ạ .

BS Vinh:              - Dạ…Cả hai lần đi ấy là em xung phong, tình nguyện đấy chứ ạ.

                              Lần này chỉ chưa kịp nói với mẹ em thôi mà.

BS Hợp:              - Chưa kịp nói, thì sẽ nói…Nhưng cái chính, anh chị đã hoãn hai

                              lần cưới, đều vì nhiệm vụ cơ quan, chống dịch cả. Chả nhẽ lần

                              này nữa, cũng vì nhiệm vụ, lại hoãn cưới nữa hay sao.

BS Vinh:              - Nhưng dịch bệnh bùng phát, nguy cấp như thế.  Hàng nghìn

                              bác sỹ quân y và nhiều bệnh viện đã lên đường. Em đề nghị

                              giám đốc cứ để em đi vào nơi tâm dịch.

BS Hợp:              - Thế… ý kiến cô Thu Hà thế nào?

Thu Hà:              - Dạ…Thưa bác sỹ. Em nghĩ nhiệm vụ lúc này, cần tập trung

                              chống dịch…Nên việc tạm dừng cưới, là trách nhiệm của chúng

                              em… Nhất là anh Vinh, nơi tâm dịch đang rất cần…Em hoàn

                               toàn ủng hộ để anh Vinh đi ạ.

BS Hợp:              - Vậy thì thế này nhé…Bác sỹ Vinh đã đi chống dịch ở Bắc Ninh,

                               rồi mấy tháng trời ở Bắc Giang. Căng mình suốt ngày đêm như

                               thế. Ăn không ra ăn, ngủ không ra ngủ…Vậy tôi quyết định để

                               đồng chí Vinh ở nhà, vừa tổ chức cưới theo quy định dãn cách,

                               vừa dự phòng cho bệnh viện của mình.

BS Vinh:              - Thưa Giám đốc…Khi chống dịch ở Bắc Giang, số ca nhiễm ít,

                              dễ khoanh vùng, mà ngành y ta, đã vất vả như vậy. Huống hồ

                              bây giờ, ở Thành phố Hồ Chí Minh và một số tỉnh, người đông

                              ngào ngạt như thế. Số ca nhiễm nhiều, tăng vọt như vậy. Em là

                              bác sỹ nỡ ở nhà bình tâm cưới vợ, vui thú để đồng nghiệp suy

                               kiệt sức khỏe vì dịch hay sao.

BS Hợp:              - Nhưng bác sỹ đã tốn nhiều sức khỏe, thời gian cho chống dịch

                               rồi…Hơn nữa hai bạn, tuổi cũng đứng rồi đấy.

Thu Hà:               - Dạ…Không sao đâu, thưa bác sỹ…Lui lại một năm cũng có

                              sao đâu ạ.

BS Vinh:             - Giám đốc tin ở chúng em đi…Chậm có con một tý, càng được

                              ông bà chiều mà.

BS Hợp:              - Bác sỹ nói thế…Chứ chính mẹ đồng chí, ngóng đợi có cháu

                             lắm, nên mới giục thế đấy.

BS Vinh:              - Giám đốc cứ để em đi. Em sẽ thuyết phục bằng được mẹ em…

                               Nếu cần, Hà đây sẽ giúp sức .

BS Hợp:               - Vậy ra, hai anh em cậu, tâm đầu ý hợp nhỉ…Mà còn bác trai

                              nữa chứ .

BS Vinh:             - Bố em là cựu chiến binh, tiên phong chống dịch lắm…Ông còn

                              thuyết phục mẹ em nữa đấy.

BS Hợp:             - Này…Nhưng đừng cho mẹ em là người hẹp hòi, ích kỷ…Không

                              có trách nhiệm phòng chống dịch đấy nhé. Người mẹ nào chả

                              thế, chỉ muốn tốt cho con mà thôi…Còn đi lần này, chắc vất vả

                               lắm đấy.

BS Vinh:              - Giám đốc đừng lo cho em…Việc gì khó, có thanh niên cơ mà.

                              Có phải một mình em đâu. Anh em sống được, làm việc được,

                              mình chịu bó tay sao. Nhưng nói thế thôi, chứ chống dịch lần

                              này, đã có bài học kinh nghiệm lần trước. Chính phủ chỉ đạo

                              quyết liệt, bài bản. Bộ y tế, các ngành, các cấp đều dốc lòng

                              chống dịch. Người dân đã nhận thức rõ, chống dịch như chống

                             giặc, thực hiện tốt 5K, em tin chắc sẽ sớm đẩy lùi được dịch.

 Thu Hà:              - Ngay như trường em dạy, chưa có ca nào mắc COVID-19.

                              Nhưng từ thầy đến trò, đều tự nguyện thực hiện tốt 5K, giãn

                              cách xã hội đấy, giám đốc ạ .

BS Hợp:             - Đúng, nhưng không thể chủ quan dược đâu. Tôi nhớ lại, khi dịch

                              bùng phát ở Bắc Ninh, Bắc Giang, mới mấy chục ca mắc mỗi

                              ngày, đã thấy ái ngại. Vậy mà nay, cả nước trên dưới chục ngàn

                              ca, mỗi ngày, sốt ruột quá bác sỹ Vinh ạ.

BS Vinh:             - Đấy…Bình tĩnh như bác sỹ mà sốt ruột vậy, thì Đảng và Chính

                             phủ lo lắng đến biết chừng nào…Còn nhân dân nữa chứ…

                             Nhưng phải có biện pháp, để cộng đồng cùng lo chống dịch,

                             đừng để mọi người hoang mang, dẫn đến mất kiểm soát…Lúc

                             rảnh em tranh thủ ngó mạng, thấy đồng nghiệp suốt ngày loay

                             hoay trong áo quần bảo hộ, miệng mũi bịt kín, xét nghiệm,

                             sàng lọc, tiêm vắc – xin khám chữa những ca cấp cứu, càng

                              xót xa, muốn chia sẻ…Thôi, giám đốc để em vào tâm dịch.

Thu Hà              - Không riêng ngành y của giám đốc đâu, mà em thấy công an ,

                            quân đội, dân phòng, cũng ngày đêm căng mình ở chốt gác, lo

                            toan việc phong tỏa, đi lại, ngăn chặn lây lan. Rồi phục vụ từ

                            bệnh viện dã chiến, đến lo sinh hoạt chợ búa, ăn uống của nhân

                            dân nữa đấy.

BS Hợp:              - Ừ…Thành phố hơn chục triệu dân, lớn nhất cả nước, đại dịch

                             phức tạp vậy, mà giữ được cuộc sống sinh hoạt ổn định như thế,

                             phải nói Chính quyền, cùng các ngành, các cấp, điều hành giỏi.

BS Vinh:             - Nhưng cũng phải nói, dân mình sống tình nghĩa, thương yêu,

                             đùm bọc lẫn nhau khi khó khăn, hoạn nạn…Nên mới có cơm

                             thiện nguyện, siêu thị, nhà nghỉ không đồng, hàng hóa, thực

                             phẩm, rau cỏ khắp nơi trở về trợ giúp, làm ấm lòng những người

                             nghèo khó, mất việc làm vì dịch COVID 19.

BS Hợp:             - Bác sỹ Vinh nói đúng đấy…Và cả việc, anh tình nguyện vào

                            vùng tâm dịch, là nghĩa cử cao đẹp của người bác sỹ nữa chứ…

                            Nhưng để bác sỹ đi, tôi còn băn khoăn lắm.

BS Vinh:            - Dạ…sao ạ.

BS Hợp:             - Nếu bác sỹ, nhất trí ở lại, tôi đồng ý ngay.

BS Vinh:            - Kìa…Thưa giám đốc, em đã nói đến thế…Đấy là nguyện vọng,

                            lương tâm, trách nhiệm của người thầy thuốc mà…Giám đốc

                            thông cảm cho em.

BS Hợp:             - Vậy thế này…Tôi và hai bạn, cùng về trao đổi với bố mẹ bác sỹ

                             Vinh, được không.

BS Vinh:            - Vâng, được ạ…Nhưng đề nghị giám đốc bảo vệ nguyện vọng

                             của em đấy.

Lời dẫn: Tại nhà bà Lê, bà đang xem tin tức trên ti vi. Mắt bà nhìn màn hình, nhưng đầu óc lại nghĩ về người con cứ khăng khăng xung phong vào Thành phố Hồ Chí Minh chống dịch. Và cả việc điện cho Giám đốc bệnh viện, xin cho con trai không đi chống dịch lần này, ở nhà cưới vợ. Chính bà cũng thấy băn khoăn trước không khí cả nước đang dốc lòng trợ giúp Sài Gòn. Bà chợt thấy ti vi đưa tin tình hình COVID-19 ở khu vực miềm Nam. Bà vội gọi ông Đức xuống xem:

Bà Lê:                 - Ông ơi, xuống xem tình hình COVID-19 này.

Ông Đức:            - Tôi xuống đây…Có gì mới không?

Bà Lê:                 - Tình hình vẫn phức tạp lắm…Đấy, ca nhiễm vẫn cao, không chỉ

                             ở Thành phố Hồ Chí Minh, mà tỉnh Bình Dương và mấy tỉnh

                              lân cận nữa.

Ông Đức:            - Kìa…Bà trông, trời nóng như vậy, áo quần bịt kín thế kia, mà

                            suốt ngày bác sỹ căng thẳng, giành giật mạng sống cho đồng

                             bào…Kìa, chắc mệt quá, nằm tựa ghế tranh thủ chợp mắt đấy.

                             Và cả cô bác sỹ làm bảo mẫu, chăm sóc cho trẻ thơ ăn kìa.

Bà Lê:                 - Thì ông tính…Bố mẹ nhiễm COVID, phải cách ly, thì con thơ y

                              bác sỹ, chăm sóc chứ…Thế mới an toàn.

Ông Đức:             - Vẫn biết thế mới an toàn…Nhưng công việc chống dịch đã quá

                              tải, vậy mà gánh thêm việc này nữa…Cực chẳng đã bà ạ.

Bà Lê:                 - Ông nhìn kìa…Bộ đội đang vận chuyển, lắp ráp giường, rồi máy

                              móc, dụng cụ y tế cho bệnh viện dã chiến…Và cả khuân vác

                              lương thực, rau củ cho bà con nữa kìa.

Ông Đức:             - Hôm qua, tôi thấy đưa tin khách sạn, không chỉ ủng hộ phòng

                              nghỉ, mà còn lo chu đáo sinh hoạt, ăn uống cho các bác sỹ và

                               cả người cách ly nữa đấy. Rồi thì, nhiều nước trên thế giới ủng

                               hộ vắc - xin chống dịch. Sài Gòn và nhiều tỉnh đang chạy đua

                               tiêm phòng đấy.

Bà Lê:                  - Phải nói, qua hoạn nạn mới hiểu lòng nhau. Nhiều nước dịch

                               bệnh bùng phát, vắc - xin khan hiếm vậy, mà vẫn chia sẻ cho

                               Việt Nam mình.  Còn Sài Gòn dân tứ xứ, mà đều cởi mở, sởi

                               lởi, như ruột thịt một nhà…Trợ giúp khó khăn, miễn tiền thuê

                               trọ, rồi tiêm phòng có phân biệt ai đâu… Thật quý hóa quá.

 Ông Đức:             - Người Việt Nam mình là thế đấy. Bình thường, thì ai nấy đều

                              bươn trải làm ăn. Nhưng khi có biến, thì muôn người như một,

                              miếng cơm xẻ nửa, chăn xui đắp cùng mà. Cũng phải nói Chính

                              phủ, cùng các cấp, các ngành, nhất là Thành phố Hồ Chí Minh

                              quyết liệt chống dịch, truy quét người mắc, thực hiện tốt 5K,

                              giãn cách xã hội theo chỉ thị 16 của Chính phủ, nên mới kiềm

                              chế dịch bệnh được như thế.

Bà Lê:                 - Ừ…Mà cũng may, dân tin vào Đảng, tin vào Chính phủ nghe

                             theo…Chứ cứ tự do như mấy nước trên thế giới, chả chết vô kể

                              đó sao.

Ông Đức:           - Bà nói đúng đấy…Ngay cả giải phóng miền Nam, mà không

                            được nhân dân ủng hộ, chở che, thì chắc không sớm thống nhất

                            nước nhà được như thế.

Bà Lê:                - Thì Đảng và Chính phủ, lúc nào cũng hết lòng vì dân… Chiến

                             tranh chống Mỹ ác liệt vậy, mà có ai chết vì đói đâu. Còn bây

                             giờ, dịch dã như thế, Chính phủ đã trợ cấp kịp thời nào tiền,

                             rồi gạo cho đồng bào, với quyết tâm không để ai đói rách, không

                             có nơi ở…Thì dân tin yêu và nghe theo chứ.

Ông Đức:         - Không chỉ Chính phủ, mà nhiều mạnh thường quân, vì nghĩa đồng

                             bào, mở hầu bao ủng hộ biết bao tiền của đấy thôi.

Bà Lê:                 - Kìa…Giám đốc bệnh viện và hai đứa nhà mình về kìa.

BS Hợp:              - Tôi có lời chào hai bác.

Thu Hà:               - Con chào hai bác ạ.

Ông Đức:             - Vợ chồng tôi, xin chào giám đốc .

Bà Lê:                  - Xin mời Giám đốc uống nước ạ. Con uống nước đi.

BS Hợp:               - Cám ơn bác…Tôi cùng hai em về nhà ta, để xin ý kiến thống

                              nhất việc đi chống dịch, hay ở lại của bác sỹ Vinh …Thưa hai

                              bác, bác sỹ Vinh là người có chuyên môn cao, có nhiều đóng

                            góp cho bệnh viện, nhất là đại dịch COVID -19 này. Theo

                          nguyện vọng của Bác Sỹ Vinh, rất muốn vào tâm dịch hỗ  trợ

                          đồng nghiệp chống dịch…Nhưng bác gái muốn bác sỹ Vinh

                              lui lại tổ chức cưới. Vậy xin ý kiến hai bác và cả cô Hà nữa.

Ông Đức:           - Theo tôi ...Việc cưới tuy nhỡ mấy lần, nhưng là việc nội bộ gia

                             đình. Chậm một chút không sao. Còn đi chống dịch là việc

                             chung, cần hơn nhiều. Chậm ngày nào là trả bằng tính mạng

                             ngày ấy. Vậy giám đốc cứ quyết, tôi ủng hộ.

BS Vinh:             - Thế là bố ủng hộ…Đúng ý con rồi nhé .

Bà Lê:                 - Thưa giám đốc…Tôi cũng vì con, mà điện cho bác sỹ, nhưng

                              nghĩ lại, tôi băn khoăn quả…Vừa xem ti vi, thấy tình hình

                              trong ấy, diễn biến rất phức tạp, khó lường. Tôi nhìn thấy y,

                              bác sỹ lăn lộn ngày đêm với bệnh nhân, mà ứa nước mắt…Còn

                              cưới xin trong lúc này, tránh sao khỏi xì xào của làng xóm…

                              Thôi, xin giám đốc để cho em nó đi đợt này .

BS Vinh:              - Con cám ơn mẹ…Mẹ thấy đấy, sức làm việc của đồng nghiệp

                              con áp lực như vậy, không cho phép bản thân gục ngã, chỉ một

                              lòng cứu sống bệnh nhân... Con phải vào tâm dịch, cùng đồng

                              cam, cộng khổ mẹ ạ …

Bà Lê:                 - Thế chị Hà thế nào?

Thu Hà               - Thưa bố mẹ và giám đốc…Việc hoãn cưới hai lần trước và anh

                              Vinh đi lần này, chúng con đều bàn bạc, vui vẻ thống nhất. Con

                              cám ơn bố mẹ, ủng hộ nguyện vọng của anh Vinh ạ.

Ông Đức:             - Từ trước tới nay Thành phố Hồ Chí Minh đã vì cả nước. Vậy

                              đại dịch thế này, cả nước phải dốc lòng với Thành phố Hồ Chí

                              Minh đẩy lùi bằng được COVID 19 chứ, mà cũng là cứu nguy

                              cho mình đấy.

Bà Lê:                 - Vậy, thưa giám đốc ngày nào lên đường ạ…, để tôi còn sắm sửa

                             cho con những thứ cần thiết.

BS Hợp:           - Thưa hai bác, ba ngày nữa là 30 y, bác sỹ sẽ lên đường…Nhưng

                             bác không cần sắm gì đâu ạ …Cơ quan chuẩn bị cả rồi mà .Còn

                             Bác sỹ Vinh, cố gắng lưu ý những kinh nghiệm về phòng ngừa,

                             giãn cách và điều trị bệnh nhân khỏi bệnh nhanh nhất nhé …

BS Vinh:            - Vâng…Đấy cũng chính là nguyện vọng của em đi lần này mà…

                             Vậy, con xin phép bố mẹ, ngày mai chúng con sẽ đến Uỷ ban

                              đăng ký kết hôn…Được không bố mẹ và cả Thu Hà nữa.

Ông Đức:            - Hay, hay, đúng với ý bố rồi đấy. Còn Thu Hà, con thấy thế nào?

Thu Hà:                - Dạ…Con giao quyền quyết định cho anh Vinh  rồi ạ.

BS Vinh:              - Khi hoàn thành nhiệm vụ về, con và Thu Hà sẽ báo HỶ với bạn

                              bè…Được không bố mẹ và giám đốc?

Bà Lê:                  - Ấy ấy, còn gia đình, họ hàng, cũng phải có vài ba mâm, rồi

                              cúng tổ tiên nữa chứ.

BS Hợp:               - Thế là văn minh, hợp thời trang đấy… Hai cô chú toại nguyện

                               rồi nhé. Được cả đôi đằng còn gì .

BS Vinh- Thu Hà:   - Chúng con cám ơn bố mẹ và giám đốc.

 

 

 

 

HỘI VĂN HỌC NGHỆ THUẬT TỈNH NAM ĐỊNH

          Địa chỉ:  171 Trần Hưng Đạo - Thành phố Nam Định
          Điện thoại: (0228) 3849430 - Email: vannghenamdinh18@gmail.com
          Website: http://hoivhnt.namdinh.gov.vn
  Giấy phép của Sở Thông tin và Truyền thông Nam Định số 04/GP-STTTT ngày 19/12/2018
          Chịu trách nhiệm xuất bản: NSƯT. Nhạc sĩ Kiều Khắc Dư - Chủ tịch Hội